ÁNH TRĂNG TREO CAO - 1
Cập nhật lúc: 2025-07-01 05:22:22
Lượt xem: 979
GIỚI THIỆU:
Đời trước, vào ngày họ Trần bị lưu đày cả tộc, ta lập tức hưu hôn, gả cho người khác.
Không ngờ mười năm sau, Trần Kính Ngôn thăng chức lên làm Thủ phụ đương triều.
Còn ta thì trở thành một nữ thương buôn bán rượu bên vệ đường, bị phu quân ruồng bỏ.
Lại càng không ngờ...
Khi ta hấp hối, chính Trần Kính Ngôn là người thu nhặt t.h.i t.h.ể cho ta.
Sau khi trùng sinh trở về, ta lập tức đốt đi bức mật thư vu oan giá họa năm xưa.
Nhưng Trần Kính Ngôn thì như phát điên.
Hắn khoác hỷ phục đỏ thẫm, tươi cười chắn trước cửa, ngăn ta bỏ trốn.
Hắn nói:
"Chi Chi, kiếp này nàng chỉ có thể làm thê tử của ta."
01
Nữ tử cả kinh thành đều ganh ghét ta có số mệnh may mắn.
Một là vì đại cô ta nhặt được một vị công tử quyền quý bị thương bên bờ sông, từ một thương nữ hèn mọn một bước lên mây trở thành quý phi.
Ta còn đang đứng bán đậu hũ trên phố, ngày hôm sau đã cơm áo không lo, lại còn được phong làm Huyện chủ.
Hai là vì ta và Trần Kính Ngôn – vị công tử xuất thân từ thế gia thanh lưu vang danh kinh thành – đã định hôn ước.
Trần Kính Ngôn dung mạo như Phan An, tài năng hơn người, nếu không vì lão thái gia khắt khe rèn giũa tính tình, thì danh hiệu Trạng nguyên thiếu niên sớm đã nằm gọn trong tay hắn.
Một nam tử như thế, sao có thể đính hôn với ta — người ngoài nhan sắc chẳng có lấy nửa điểm tài cán?
Đúng là phí của trời!
Trên yến tiệc, các phu nhân giả thật lẫn lộn, miệng chúc ta cá chép vượt long môn, mà ta lại chẳng thể nở nổi một nụ cười.
Bởi ngay khoảnh khắc ta bước chân vào yến hội, ta đã trùng sinh.
Đời trước, ta từng đặt một phong thư tình nhờ người viết hộ vào thư phòng của Trần Kính Ngôn. Không ngờ bức thư ấy lại biến thành mật tín mưu phản, khiến toàn tộc họ Trần bị xét nhà, lưu đày.
Trước khi thánh chỉ xét tội ban xuống, ta bị triệu vào cung.
Ngoài điện, một cung nữ phạm lỗi đang bị đè xuống, tiếng hét thảm vang vọng khiến tay ta run đến mức tách trà cũng va vào nhau leng keng.
Hoàng đế ngồi ngay ngắn trên Minh Đường điện, mười hai lớp lưu ly che khuất mặt ngài, chỉ thấy khóe môi ẩn hiện ý cười như có như không:
“Ngự nữ họ Dư, ngươi đã hiểu rồi chứ?”
Ta hiểu.
Hiểu đến tận xương tủy.
Hôm Trần Kính Ngôn bị lưu đày, ta lập tức giải trừ hôn ước, xoay người gả cho biểu ca.
Biểu ca c.h.ế.t trong loạn cung.
Người chồng thứ hai chỉ là một tiểu quan nhàn chức, lao lực mà ngã gục nơi công vụ.
Cuối cùng, ta chẳng được c.h.ế.t lành.
Là Trần Kính Ngôn thu t.h.i t.h.ể ta về.
Thật sự… càng cố gắng, càng bi thương.
Vị công tử trong trường sam nguyệt bạch đưa đến một chiếc quạt tròn, giọng nói thanh đạm:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/anh-trang-treo-cao/1.html.]
“Nắng gắt rồi, nữ lang nên vào đình nghỉ cho mát.”
Công bằng mà nói, Trần Kính Ngôn là một vị hôn phu rất tốt.
Ra ngoài có thể diện, đối nhân xử thế đoan chính, tinh tế.
Ngoại trừ việc không yêu ta, còn lại… không có chỗ nào để chê.
Đời trước, ta không nên tuyệt tình đến vậy.
Ta khẽ siết chặt bức mật thư trong lòng, trong tim dâng lên một chút chua xót.
Đời này sống lại, ta nhất định sẽ giúp hắn tránh khỏi tai họa.
Rồi… trả lại cho hắn tự do!
Bên ngoài truyền đến tiếng binh khí chạm nhau, âm thanh sắc lạnh.
Ánh mắt Trần Kính Ngôn tối sầm.
Hắn kéo ta vào sau giả sơn.
Ngón tay lạnh như băng lướt qua cổ ta, hắn nở nụ cười, vừa yêu mị, vừa điên cuồng:
“Nữ lang, nàng run gì thế?”
02
Ta nghiến răng, véo mạnh vào đùi mình một cái, cố gắng làm ra vẻ bình tĩnh:
“Ha ha, ha ha… chỉ là đứng lâu nên chân mềm thôi.”
Ông trời ơi!
Cái dáng vẻ này của Trần Kính Ngôn, y như đúc với hình ảnh hắn đời trước khi được phong làm Thủ phụ.
Ta đè ngực, tự nhủ: chắc chắn là ảo giác.
Kiếp trước tuy ta có âm thầm dùng bạc lo lót khắp nơi, nhưng họ Trần cũng bị vạ lây mất gần nửa tộc nhân.
Trần Kính Ngôn từ Ninh Cổ Tháp trở về, liều mạng tiến chức, bao nhiêu công vụ hiểm nguy mà người khác sợ không dám nhận, hắn đều dám làm.
Đám quan lại ngầm đặt biệt hiệu cho hắn là: “Trần chó điên.”
Nhưng giờ đây, cả nhà họ Trần vẫn còn nguyên vẹn, hắn lại nổi điên vì cái gì nữa đây?
Trần Kính Ngôn giữ lấy cổ tay ta, khóe môi cong cong như có như không:
“Nữ lang vỗ ta làm gì? Lễ nghĩa đâu cho phép?”
Ồ... thì ra vừa rồi ta vỗ là vỗ lên n.g.ự.c hắn, bảo sao mềm mềm, đàn hồi tốt đến thế!
Ta cười gượng:
“Ta với chàng là phu thê chưa cưới, của chàng… thì cũng là của ta thôi.”
Đúng lúc ấy, một tiếng quát lớn vang lên, đánh vỡ bầu không khí:
“Cẩm y vệ khám xét! Tất cả không được cử động!”
Ta càng run rẩy hơn.
Chuyện mưu nghịch vốn là vu oan, nếu không thì đời trước Trần Kính Ngôn sao có thể thăng tiến nhanh đến thế?
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Nhưng giờ mật thư vẫn nằm trong tay áo ta.
Một khi bị lục ra…
Đừng nói là họ Trần, ngay cả ta và biểu ca đang làm thợ mộc trong cung kia cũng phải rửa sạch cổ chờ chém!