Lúc này ta hối hận vô cùng.
Hồi còn nhỏ, tiên sinh giảng "Tôn Tử binh pháp", ta lại mải mê chơi dây hoa, chẳng nghe lọt tai được mấy chữ.
Giờ có mang cả Tôn Tử đến, cũng vô dụng!
Trần Kính Ngôn vân vê mấy lọn tóc bên tai ta, bật cười lạnh lẽo:
“Nếu Cẩm y vệ mà tra ra cái gì, thì đó chính là tội tru di tam tộc đấy.”
Toàn thân ta lạnh toát, răng đánh lập cập.
“Kính Ngôn và nữ lang là phu thê chưa cưới, phu thê thì phải sống c.h.ế.t có nhau mà.”
Ngón tay hắn lướt qua cổ ta, giọng nói trầm thấp, mang theo ngấm ngầm uy hiếp:
“Nếu Kính Ngôn chết, nàng cũng cũng không thể sống một mình.”
Hắn đưa ngón tay đặt lên môi ta, nhẹ nhàng ra hiệu:
“Đừng giải thích. Để ta tiễn nàng lên đường trước, ta sẽ đến ngay sau.”
Tình thế nguy ngập!
Đồng đội có dấu hiệu lên cơn điên!
Ta cố vắt óc suy nghĩ — nào ngờ một ý tưởng lóe lên như sét đánh giữa trời quang.
Ta đột ngột trợn mắt, rút bức mật thư trong tay áo ra.
Ba nhai hai nuốt, nhét luôn vào miệng.
Vừa nhai vừa trợn trắng mắt:
“Lắm trò quá.”
Ngay khoảnh khắc Cẩm y vệ xông vào trong—
Ta ợ một cái… rõ dài.
03
Cẩm y vệ lục soát phủ họ Trần không chừa một tấc đất.
Thế nhưng… vẫn ra về tay trắng.
Tấm áo choàng vung lên, phát ra âm vang chấn động.
Cẩm y vệ đã đến khám xét, yến tiệc đương nhiên cũng tan.
Khách khứa lục tục cáo từ, rời đi từng nhóm.
Ta một mình bước ra cửa, biểu ca Tô Thừa Cẩm đã ngồi sẵn trên xe ngựa, vẫy tay gọi:
“Chi muội, bên này.”
Hắn đỡ ta lên xe, vừa ngồi xuống đã cầm lấy đục khắc gỗ, tay không ngừng thao tác, miệng vẫn nhẹ nhàng trò chuyện:
“Chi muội, ta nghe tin Cẩm y vệ lục soát Trần phủ, muội lại đang ở đó dự yến, nên vội vàng tới xem.
Không bị dọa sợ chứ?”
Ta phải uống liền ba chén trà, mới trôi nổi được bức mật thư kia.
Nghe vậy, chỉ khẽ lắc đầu.
Tình cảm của ta với biểu ca, nói phức tạp cũng chẳng sai.
Đại cô ta là người được sủng ái nhất trong cung, còn biểu ca là hoàng tử đầu tiên.
Nếu không vì nhà ta vốn chỉ là thương hộ bán tàu hũ, thì ngôi Thái tử kia — hắn cũng có thể ngồi vững.
Sau khi nhà họ Trần bị lưu đày, ta mang danh khắc chồng, lời đồn lan khắp phố chợ.
Biểu ca và đại cô thương ta, biểu ca đã quỳ suốt ba ngày ba đêm trước ngự giá, mới cầu được thánh chỉ ban hôn.
Sau khi thành thân, biểu ca chỉ có mình ta, chưa từng nạp thêm thiếp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/anh-trang-treo-cao/2.html.]
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Quả là một phu quân hiếm có.
Đáng tiếc, số trời trêu ngươi.
Huynh đệ hoàng gia — dù không tranh, cũng bị kéo vào tranh.
Biểu ca, người chỉ biết nghiên cứu mộc nghệ, rốt cuộc vẫn bị cuốn vào cuộc chiến trong cung.
Không ngoài dự đoán — thất bại.
Ta khẽ thở dài.
Tô Thừa Cẩm nhướng mày, ra hiệu ta chớ buồn phiền:
“Yên tâm đi, Trần Kính Ngôn không được thì biểu ca sẽ giúp muội tìm một kẻ khác họ Trần, tên Kính Ngôn, hoặc họ Tôn cũng được!
Ta đi cầu phụ hoàng cho muội chọn lại.
Ếch có ba chân khó tìm, chứ người có hai chân, chẳng lẽ không có nổi một phu quân tử tế?”
“Không được thì đổi!”
Bên ngoài xe vang lên một tiếng cười nhạt lạnh lẽo.
Trần Kính Ngôn vén rèm lên, sắc mặt đen kịt.
“Điện hạ không cần lo.
Chúng ta… rất tốt!”
Lại nói dối.
Hai đời cộng lại, chúng ta còn chưa quen nhau được mấy ngày.
Mang theo một bụng áy náy, ta khéo léo cáo biệt biểu ca, để Trần Kính Ngôn đưa ta về phủ.
Xe ngựa dừng trước cửa.
Trần Kính Ngôn ngồi yên trên đệm gấm, không nhúc nhích.
Ta chờ mãi không thấy động tĩnh, đành nhấc váy định xuống xe.
Hắn tựa đầu vào khung cửa xe, ta cúi xuống là có thể thấy “phong cảnh hùng vĩ” kia ngay trước mắt…
Mặt ta đỏ bừng, lắp bắp:
“Chàng, chàng làm gì thế?!”
Trần Kính Ngôn đưa tay gỡ một chiếc lá khô dính trên tóc ta, khóe môi cong cong, ánh mắt sâu thẳm:
“Ta… không đợi nổi đến ngày thành thân với nàng nữa rồi.”
“Chi Chi, nàng sống là người của ta — chết, cũng là quỷ của ta.”
04
Kiếp trước đại nạn đã tránh được, ta thở phào một hơi thật dài.
Cả ngày rúc trong phủ, cùng các di nương của cha bày hai bàn đánh mạt chược, chơi đến trời đất quay cuồng, không biết trời cao đất dày là gì.
Trần Kính Ngôn, đầu năm ra sân, liên tiếp trúng cả ba kỳ thi, trở thành trạng nguyên.
Cưỡi ngựa diễu phố, phong quang rạng rỡ.
Thiệp mời từ các tiểu thư đồng lứa đến càng lúc càng ít.
Nói ra thì xấu hổ…
Nếu không nhớ đến kiếp trước, ta cũng suýt nữa… ghen với chính mình.
Sau khi vào Hàn Lâm Viện, hắn thỉnh thoảng lại làm thơ gửi ta, thậm chí còn học biểu ca ta… bắt đầu học nghề mộc.
Ta ôm hai con búp bê gỗ mà hắn tặng, mặt nhăn thành một cục.
Đúng là người sống không thể nào cảm thông được với chính mình thuở xưa.
Năm xưa khi ta tặng hắn chiếc túi hương thêu vụng về, chẳng thể nào ngờ… sau này sẽ nhận lại hai con búp bê xấu đến mức quỷ thần tránh xa.