ẤU NƯƠNG TÌM MẸ - Chương 6
Cập nhật lúc: 2025-06-05 18:37:06
Lượt xem: 3,246
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ta một cước đá tung cổng sân, lần theo tiếng kêu xông thẳng vào phòng chất củi trong viện.
Trong căn phòng âm u ấy, mùi m.á.u tanh nồng xộc thẳng vào mũi.
Một người phụ nữ gầy gò như que củi đang co quắp trong đống củi, ôm chặt lấy một bọc thịt m.á.u đỏ au trong lòng.
“Con đàn bà xúi quẩy kia, còn dám trốn? Đã nể mặt ngươi rồi mà còn không biết điều hả?!”
Một gã đàn ông mặt mày dữ tợn đang vung gậy gỗ đánh thẳng về phía bà.
Ta lập tức tóm lấy cánh tay hắn, kéo ra ngoài, nện mạnh xuống đất.
Nghĩ đến dáng vẻ thê thảm ban nãy của mẫu thân, cơn giận trong lòng bỗng trào dâng mãnh liệt — ta không kìm được nữa.
Cứ thế đ.ấ.m từng cú vào đầu hắn, hiện tại ta có sức mạnh hơn người, chưa đến vài quyền, hắn đã trợn trắng mắt, ngất xỉu tại chỗ.
Ngay lúc ta đang ôm lấy đầu hắn, định vặn gãy cổ cho hả giận thì…
Quốc công gia kéo ta ra.
“Nghe lời, đừng đánh nữa. Đừng để thứ cặn bã này làm bẩn tay con. Ta có thừa cách khiến hắn sống không bằng chết. Mau đến xem mẫu thân con đi — bà ấy…có lẽ không trụ nổi nữa rồi…”
Không… trụ nổi?
Ba chữ ấy như một thùng nước lạnh hắt thẳng vào đầu, khiến ta sững sờ tại chỗ.
Sau đó, ta cuống cuồng lao về phía phòng củi.
Nhưng không hiểu sao — rõ ràng ta là đứa mạnh mẽ đến vậy, lúc này chân lại mềm nhũn, chẳng khác nào tàn phế.
Chạy được mấy bước đã ngã khuỵu, đôi chân như mất hết sức lực.
Ta gắng sức bò dậy, trườn về phía mẫu thân.
Thì ra, khi tuyệt vọng đến tận cùng và sợ hãi tột độ, người ta thật sự sẽ mất kiểm soát.
“Mẫu thân…”
Mẫu thân tựa vào đống củi, mắt đã mờ, từng ngụm m.á.u trào ra từ miệng.
“Đại phu đâu? Đại phu trong thôn đâu rồi?”
Ta túm lấy tên buôn người, gào lên như xé họng.
Hắn nhìn ta, ánh mắt bi ai vô cùng.
Một thôn sơn hẻo lánh như thế… làm gì có đại phu?
“Không… đừng mà…”
Ta bò đến bên cạnh mẫu thân, nắm chặt lấy tay bà.
“Mẫu thân… Ấu Nương đến muộn rồi…”
Mẫu thân yếu ớt lắc đầu, vươn tay khẽ vuốt má ta.
“Được nhìn con lần nữa… đã là tốt lắm rồi… đừng khóc… Ấu Nương đừng khóc…”
Lúc này, Vương viên ngoại ôm đứa bé, mặt đầy bi thương, quỳ xuống bên cạnh.
“Liên thị, ta đã cho người đi mời đại phu rồi, nàng cố lên… nàng xem, ta mang con đến cho nàng… từ nay về sau, dù có phải lên quan phủ kiện cáo, ta cũng phải giành lại nàng từ tay tên họ Hứa kia… ta tuyệt đối sẽ không để nàng… hu hu…”
“Vương lang…”
Mẫu thân khẽ gọi, ánh mắt nhìn ông và đứa trẻ trắng trẻo mũm mĩm trong lòng ông, nước mắt hòa cùng máu, chảy dài xuống má.
Ánh mắt đó… đầy lưu luyến không nỡ.
“Những ngày ở bên chàng… là những tháng ngày mãn nguyện nhất đời ta. Gặp được chàng… là phúc phận của ta…”
Vương viên ngoại nghẹn ngào lắc đầu.
“Lỗi là ở ta… là ta đã không giữ nàng lại… là ta quá nhút nhát, quá hèn yếu…”
“Haiz…”
Quốc công gia dài giọng thở ra, xoay người rời đi, hít sâu mấy hơi.
Hẳn là ông đã nhận ra — mẫu thân ta không phải là nữ nhi thất lạc bao năm qua của ông.
Nhưng ông không giận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/au-nuong-tim-me/chuong-6.html.]
Trái lại, ông còn rơi lệ vì thảm kịch đang diễn ra trước mắt.
Ta nghĩ, tuy ta không thể cứu được mẫu thân, nhưng ta vẫn vô cùng cảm kích ông.
Mai này, dù phải kết cỏ ngậm vành, ta cũng sẽ báo đáp ông thật trọn vẹn, dùng hết phần đời còn lại để giúp ông tìm về tung tích của người con gái thất lạc năm xưa.
Lúc mẫu thân hấp hối, ánh mắt bà khẽ sáng lên khi nhìn thấy mặt Quốc công gia.
“Ngài là người nhà của tỷ tỷ Lâm Thục Tĩnh phải không?”
Nghe ba chữ “Lâm Thục Tĩnh”, toàn thân Quốc công gia chấn động.
“Ngươi… từng gặp nàng?”
Mẫu thân khẽ gật đầu, giọng yếu ớt như hơi gió thoảng: “Nàng là thê tử trước của Hứa Tuấn… dung mạo có vài phần giống ngài… Ấu Nương… là con của nàng…”
Chữ “con” vừa rơi xuống, mẫu thân liền vĩnh viễn khép lại đôi mắt.
“Mẫu thân…”
“Liên thị…”
“Oa oa…”
Đưa trẻ trong lòng Vương viên ngoại dường như cũng cảm nhận được hơi ấm ruột thịt đang dần rời khỏi thế gian, “oa” một tiếng khóc lớn.
Ta bế mẫu thân lên.
Thân thể bà nhẹ đến mức khiến người ta kinh hãi, xương cốt gãy nát gần hết, mềm oặt trong lòng ta như một cành khô đã mục.
Vậy mà… bà vẫn ôm chặt bọc m.á.u thịt trong ngực, không rời một tấc.
Đó là đứa bé vừa chào đời, nhưng đã bị bóp c.h.ế.t từ trong tã lót. Gương mặt bé con tím bầm, không còn hơi thở.
Quốc công gia không nỡ nhìn lâu, quay mặt đi, giọng nghẹn lại:
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
“Cầm thú…”
Tên buôn người bên cạnh nhẹ nhàng thở dài:
“Thôn xóm nghèo khổ, nữ nhân…bị đối đãi chẳng khác gì thú vật.”
Tên buôn người này, thật ra là một người tốt.
Ít nhất, ta biết trước khi bán ai đó, hắn luôn cố gắng xem kỹ chủ nhân bên mua là hạng người gì, có tính khí quái gở hay không.
Chứ không phải vì mấy đồng bạc mà bán bừa bán ẩu.
Nếu không, ta đã chẳng còn mạng ngồi đây.
Đổi lại là kẻ khác, một khi bị người ta chê không đáng giá, chắc sớm đã đánh c.h.ế.t cho đỡ phiền, chứ đâu còn giữ bên mình mà nuôi như hắn.
Lúc ôm mẫu thân ra đến đầu thôn, một thị vệ trong đoàn bỗng phát hiện có kẻ lén lút núp sau rặng cây nhỏ bên đường.
Hắn cau mày, lập tức xông tới, túm lấy cổ áo kẻ đó kéo ra ngoài.
Người kia bị bắt được liền cuống quýt cầu xin:
“Ấy da! Hảo hán tha mạng! Ta chỉ đến đón thê tử thôi mà… Ơ? Hả? Lão Triệu, sao ông bị trói vậy? Còn cả Vương viên ngoại, sao ngài cũng có mặt ở đây?”
Ta nghe giọng quen tai, liền ngẩng đầu lên nhìn lạnh lùng.
Người kia cũng nhìn thấy ta.
“Ấu… Ấu Nương?”
Phụ thân ta.
Ông ta rõ ràng đã nhìn thấy thân thể mẫu thân vặn vẹo nằm trong vòng tay ta, gương mặt lập tức biến sắc, quay sang rống lên với lão Triệu:
“Tên khốn kiếp, ngươi dám g.i.ế.c thê tử ta?!”
Lão Triệu nhìn hắn, khinh bỉ nhổ một ngụm nước bọt:
“Con đàn bà ấy sinh cho ta một đứa con gái, ta không đánh ả thì đánh ai? Lão tử bỏ ra hẳn hai lượng bạc mua đứt ả một năm, chẳng phải để sinh cho ta một thằng cu trắng trẻo mập mạp sao, hả?”
Thị vệ trói hắn lại nghe đến đó đã chẳng thể nhẫn thêm, tung một cước đá thẳng vào n.g.ự.c hắn:
“Câm mồm!”