Tạ Trì quan sát cô thêm vài , tuy khó hiểu nhưng thấy cô thật sự thương nên gật đầu đồng ý.
Kim Mê dắt Hứa Gia Thượng đến ghế treo trong vườn, Gia Quả cũng theo đến đây. Xung quanh ai khác, Kim Mê cúi đầu đứa trẻ bên cạnh, cất tiếng hỏi: “Thượng Thượng, ban nãy con là đèn sắp rơi xuống?”
Hứa Gia Thượng cũng ngẩng đầu cô: “Con thấy ạ.”
Mày Kim Mê giật giật, lúc cô ngẩng đầu lên , cô rõ ràng hề thấy cái đèn dịch chuyển một tí nào, bé thấy : “Con thấy đèn đang đong đưa ?”
Hứa Gia Thượng lắc đầu: “Con thấy đèn rơi xuống.”
“…” Kim Mê ‘tiêu hóa’ thông tin một lúc lâu mới miễn cưỡng chuyển lời thành cách dễ hiểu hơn: “Ý con là con thể tương lai?”
Hứa Gia Thượng vẫn dùng đôi mắt to sáng của để cô, chỉ là dường như trong mắt bé ẩn chứa chút cảm xúc khác: “Nếu con cho thì giữ bí mật giúp con ạ?”
“Đương nhiên .” Kim Mê giơ ngón út : “Chúng ngoéo tay nhé.”
Hứa Gia Thượng học theo, bé dùng ngón út của móc lấy ngón út của cô: “Con vẫn luôn thấy mấy hình ảnh kỳ lạ, tình huống như lúc nãy từng xảy , con kể cho ông ngoại bà ngoại, nhưng bọn họ nghĩ đó chỉ là trùng hợp, nên con kể cho ông bà nữa.”
Kim Mê: “…”
Nếu bản cô xuyên đến 20 năm , hơn nữa còn tỉnh trong thể khác thì cô cũng sẽ tin tưởng những lời .
Nếu Hứa Gia Thượng là trưởng thành thì lẽ cô sẽ nghi ngờ bé động tay động chân với chiếc đèn từ , nhưng bé mới chỉ là một đứa trẻ 5 tuổi, khả năng trèo lên cao để động chạm đến cái đèn mà ai nghi ngờ.
Cô âm thầm lấy bình tĩnh mới hỏi tiếp: “Ngoài hình ảnh thì còn cái gì nữa ?”
Hứa Gia Thượng gật đầu: “Đôi khi còn tiếng ‘keng, keng, keng’.”
Kim Mê: “…”
Từ từ, chẳng lẽ là tình tiết phổ biến ở thời đại – hệ thống??
Hứa Gia Thượng mới năm tuổi mà hệ thống trói định? Đây xem là lao động trẻ em ??
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ba-chu-la-toi/chuong-157.html.]
Đầu óc Kim Mê rối bời trong giây lát, cô còn điều chỉnh cảm xúc thì Hứa Gia Thượng bên cạnh đột nhiên nghiêm túc nắm lấy tay cô, giống y hệt như lúc ở trong bếp: “Mẹ ơi, con thấy tai nạn xe!”
Kim Mê: “…”
Có cần chơi lớn đến thế hả!
Nhịp tim cô tăng lên, sắc mặt Hứa Gia Thượng thì trắng bệch, giống như thật sự thấy cảnh tượng đáng sợ, nếu tất cả chỉ là do bé đang diễn kịch thì cô gọi bé là thiên tài.
Từ từ, diễn ?
“Thượng Thượng, con thấy hình ảnh gì thế, thể hình dung cho ?” Cô một đứa trẻ 5 tuổi hiểu hình dung là gì , nhưng Hứa Gia Thượng cũng giống đứa trẻ 5 tuổi bình thường.
Hứa Gia Thượng mím môi, kể từng câu từng câu: “Là buổi tối, bầu trời đen xì, xe đ.â.m núi, bò khỏi xe, là máu…”
Càng tả, sắc mặt bé càng tái nhợt nhưng Kim Mê khá nhiều manh mối qua lời kể của bé: “Con lúc đấy khác gì với bây giờ ?”
Hứa Gia Thượng suy nghĩ một lát, bé cô, : “Hình như trẻ hơn bây giờ, giống học sinh cấp ba.”
“Mẹ mặc quần áo gì thế?”
“Ừm… Mặc váy hoa, còn để tóc mái.” Hứa Gia Thượng mái tóc dài rẽ ngôi của cô, cảm thấy hoang mang những hình ảnh thấy giờ đều xảy ở tương lai, thấy ở trong quá khứ?
Cuối cùng Kim Mê cũng thể thở phào nhẹ nhõm: “Đấy là cảnh phim mà tối nay , sợ chết.”
“…” Hứa Gia Thượng im lặng trong giây lát, lông mày bé vẫn nhăn : “Mẹ là đóng phim như TV ạ?”
“ , đều là giả thôi, nên Thượng Thượng đừng lo lắng nhé.”
Hứa Gia Thượng đóng phim là gì, nhưng bé vẫn thấy lo lắng, dù gì thì cảnh tượng mà bé thấy cũng quá chân thật.
“Ba đến .” Hứa Gia Thượng từ xa thấy Tạ Trì đang về hướng vườn hoa, bèn kéo Kim Mê đang cạnh . Kim Mê Tạ Trì, hỏi : “Phòng bếp quét dọn xong hết ?”
“Ừ, giờ thể nấu cơm .” Ban nãy, Tạ Trì đích kiểm tra mối nối của chiếc đèn, thấy dấu vết do con phá hoại, hẳn đó chỉ đơn giản là sự cố ngoài ý : “Mấy hôm nay, sẽ bảo họ kiểm tra hết đồ đạc trong nhà, cái nào cũ hoặc lỏng lẻo đều sẽ giải quyết kịp thời, tránh việc xảy tình huống như hôm nay.”
“Vậy là , đúng là bây giờ thi công khá cẩu thả.” Mấy hôm cô còn thấy bài đăng vòng bạn bè, nhà lát gạch men sứ còn bong gạch , rõ ràng mới lát hai, ba năm.