Triệu Nghệ Nam vô thức nắm chặt hai tay, đây chính là vết sẹo sâu nhất trong lòng cô , bây giờ dễ dàng mặt vạch trần như thế . Cô cô gái trẻ trung và xinh ở phía đối diện, ánh mắt tối sầm: "Những việc thì liên quan gì đến cô chứ?"
Kim Mê cong môi : “Em kể mà, mới quen nhưng em và dì Phan thiết. Mà chính bản em cũng là một hâm mộ của Kim Mê. Cái c.h.ế.t của cô năm đó nhất định là còn nguyên nhân ẩn giấu phía , em chắc chắn sẽ trả công lý cho cô cho bằng ."
Nét mặt của Triệu Nghệ Nam đổi khi cô, là mang theo một chút sự hoài nghi và dò xét: "Đã hai mươi năm trôi qua kể từ khi vụ việc xảy , cô thực sự nghĩ rằng vẫn còn thể điều tra rõ ràng chuyện ư?"
"Đương nhiên là thể ." Cô vẫn nhớ như in, khi chết, cô trông thấy một đàn ông đột nhập nhà cô. Mặc dù vẻ ngoài của đó đổi hai mươi năm chăng nữa, nhưng đây vẫn sẽ là một manh mối mà chỉ cô . Cô tiếp: “Em là chị và dì Phan trao đổi tin tức trong suốt mấy năm nay, với hy vọng rằng sẽ bằng chứng mới xuất hiện. Kim Mê c.h.ế.t hai mươi năm , hiện tại những còn giải trừ nỗi oan cho cô cũng chỉ còn ba cô và chị nữa thôi."
Triệu Nghệ Nam lời nào, nhưng vành mắt của cô chút ửng hồng. Là quản lý của Kim Mê, cô rõ nhất rằng Kim Mê bao giờ sử dụng ma túy, mà nguyên nhân cái c.h.ế.t của cô năm đó là do dùng ma túy quá liều.
Đây là tai nạn gì cả, đây chính là mưu sát!
Tuy nhiên, năm đó, mặc dù cảnh sát dành một thời gian dài để điều tra, họ vẫn thể tìm chút manh mối nào về phạm nhân. Trong suốt hai mươi năm qua, cô và dì Phan luôn cố gắng tìm kiếm bằng chứng mới, nhưng họ chỉ nhận lấy sự thất vọng hết đến khác.
Ba của Kim Mê càng ngày càng già , chính gia đình của cô cũng gặp nhiều chuyện khó khăn, thật thì họ lực bất tòng tâm .
Dì Vương đặt trái cây cắt xong lên bàn, chờ tới khi dì Vương rời , Kim Mê tiếp tục lên tiếng: “Bởi vì , em cần một mà em thể tuyệt đối tin tưởng để ở bên cạnh . Đương nhiên, em sẽ để chị việc gì nguy hiểm cả, công việc chính của chị vẫn là quản lý của em mà thôi."
Triệu Nghệ Nam uống một ngụm nước mà dì Vương mới rót cốc, bình cảm xúc của bản trả lời: “Cô Mạnh, là giúp cô, mà là thật sự cách nào phân ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ba-chu-la-toi/chuong-37.html.]
Kim Mê thấy khó hiểu: “Tại cần thế chứ, chẳng ở nhà của chị giúp việc soạn sửa nhà cửa giúp chị ? Hơn nữa, con trai út của chị cũng học đến tiểu học , cũng cần chị cùng và chăm sóc thằng bé từng giây từng phút."
Triệu Nghệ Nam cô, đáp: "Nuôi con hề đơn giản như cô nghĩ ..."
Cô đến đây, kịp dứt lời thì điện thoại di động của cô reo lên, là giáo viên chủ nhiệm lớp của con gái cô đang gọi tới. Triệu Nghệ Nam cau mày, bấm nhận điện thoại: "Thầy Cao, chuyện gì ?"
Ở đầu dây bên , thầy Cao : "Chào của Thư Hàm, bây giờ cô đang rảnh ? Có chút việc, chắc là phiền cô qua đây một chuyến."
Triệu Nghệ Nam càng nhíu mày chặt hơn: “Đã chuyện gì xảy với Thư Hàm ?”
"Cô đừng lo lắng, chuyện gì xảy với con bé cả. Tốt nhất thì cô vẫn nên đến trường và chuyện trực tiếp."
"Được , sẽ tới ngay đây." Triệu Nghệ Nam cúp điện thoại, thuận tay cầm lấy chìa khóa xe: "Xin , cô Mạnh, hiện tại tới trường của con gái một chuyến, thời gian tiếp đãi cô nữa ."
"À, , ." Kim Mê cũng nội dung cuộc điện thoại . Tuy rằng chỉ vài ba câu với nhưng cô cũng thể đoán rằng xảy chuyện gì đó với con gái của Triệu Nghệ Nam , xem việc nuôi dạy con cái thật sự khó khăn.
Triệu Nghệ Nam đang định ngoài, dĩ nhiên cô thể tiếp tục đợi ở trong nhà của cô nữa, cô gọi tài xế và theo Triệu Nghệ Nam đến trường của Tưởng Thư Hàm.
Tưởng Thư Hàm đang theo học tại một trường tư thục quý tộc và trở thành học sinh lớp 11 tháng chín năm nay. Kim Mê bảo tài xế đỗ xe ở chỗ gần cổng trường, nhưng cũng theo Triệu Nghệ Nam trong mà chỉ yên trong xe chờ đợi cô xong việc.