Dì Chu thực sự thích Gia Quả. Vì chủ ở nhà thường xuyên nên bình thường đều là bà và quản gia chăm sóc nó. dù Gia Quả cũng chỉ là một con ch.ó mà thôi. Sau cái vô tình cào trúng và mợ chủ thương đó, mợ chủ ầm lên đòi đuổi nó , nếu chủ chỗ dựa cho Gia Quả thì cũng chẳng bây giờ nó đưa cho ai .
Dì Chu lo lắng rằng, nếu Gia Quả mợ chủ thương nữa thì cô sẽ thực sự lén đuổi nó lưng chủ.
Kim Mê bà ngăn thì sửng sốt, tựa như phần hiểu: “Chẳng Samoyed là giống chó ngoan ngoãn ?”
Lúc nãy cô nó chơi đùa với Tạ Trì , trông nó cũng vô cùng thiết cơ mà.
Tạ Trì vuốt đầu của Gia Quả thành tiếng: “Vậy thì cô hãy tự hỏi bản , đó cũng là đầu tiên thấy Gia Quả hung dữ với khác như đấy.”
Kim Mê: “...”
Buồn . Rõ ràng cô là kiểu các động vật nhỏ yêu thích đó nhé!
“Samoyed ơi, đây nào.” Kim Mê vẫn đưa tay về phía Samoyed chứ chịu từ bỏ ý định. Cô tin thể chinh phục con ch.ó trắng to lớn !
Hai lỗ tai của Gia Quả giật giật, đó hướng về phía Kim Mê để ngửi mấy . Kim Mê nó với vẻ mặt tươi , đồng thời kiên trì vươn tay . Cuối cùng, Samoyed cũng sải móng vuốt trắng như tuyết của về phía cô.
Kim Mê kiên nhẫn chờ nó tới, Tạ Trì cũng ngăn cản, chỉ dì Chu đang lo lắng cạnh đó thôi.
Khi bước đến mặt Kim Mê, Samoyed bèn ngừng di chuyển. Kim Mê ngập ngừng chạm đầu nó, thấy Gia Quả kháng cự cho lắm nên cô bắt đầu mạnh dạn gãi cằm nó.
Mặc dù động tác của Kim Mê thuần thục như Tạ Trì nhưng rõ ràng Samoyed bắt đầu buông bỏ đề phòng mặt cô, thậm chí nó còn vẫy đuôi một cách thích thú.
Dì Chu thấy cảnh tượng thì tỏ vẻ thể tin . Rõ ràng đây mợ chủ và Gia Quả chán ghét lẫn , cũng chẳng bên nào để ý đối phương cả, hôm nay bọn họ thiết như ?
Bên cạnh, đôi mắt của Tạ Trì cũng trở nên thâm trầm. Bút ký của Kim Mê thì còn thể bắt chước . cô khiến Gia Quả đột nhiên gần gũi với , rốt cuộc cô thế nào ?
Mặc dù đây Mạnh Xán Nhiên chỉ thích gây rối nhưng vẫn đơn thuần như một tờ giấy trắng, còn Mạnh Xán Nhiên của bây giờ khiến cảm thấy phần thể thấu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ba-chu-la-toi/chuong-6.html.]
“Dì Chu, dì hãy đưa cô về phòng .” Tạ Trì gọi Gia Quả bên cạnh giải thích với dì Chu: “Bây giờ đầu óc của cô cho lắm nên nhớ nhiều chuyện.”
Kim Mê: “...”
Ha ha.
Dì Chu cũng gì thừa thãi mà chỉ kính cẩn đáp , đó dẫn Kim Mê lên lầu.
Biệt thự nhiều phòng nhưng chỉ hai phòng ngủ chính mà thôi, một phòng để Tạ Trì ở, còn phòng của Kim Mê. Sau khi trở về phòng, Kim Mê tắm rửa để quần áo . Cô đun nước nóng thì điện thoại di động vang lên .
Kim Mê cầm điện thoại di động lên, màn hình hiển thị gọi tới là “chị Đông Ni”.
Kim Mê suy nghĩ một lúc thì mới nhớ , hình như là quản lý của Mạnh Xán Nhiên. Cô cũng từng gửi tin nhắn cho Kim Mê khi cô đang viện.
“Chị Đông Ni?”
Cô bắt máy. Đầu dây bên nhanh chóng truyền đến giọng của một cô gái trẻ: “Nghe cô xuất viện , cô thể đến tham dự sự kiện ngày mai ? Hiện giờ mạng vẫn còn rằng cô tự tử thật đấy. Nếu ngày mai cô xuất hiện thì chắc chắn bọn họ sẽ ầm ĩ cho xem.”
Danh tiếng của Mạnh Xán Nhiên vốn cho lắm. Nếu chuyện tự sát xác nhận nữa thì cô thể dọn dẹp cuốn gói khỏi giới giải trí luôn.
Kim Mê suy nghĩ một lúc trả lời đối phương: “Được thôi, ngày mai sự kiện gì thế?”
Chị Đông Ni im lặng trong chốc lát trả lời: “Buổi biểu diễn của thương hiệu mà từng với cô đây đấy, tiện thể quảng bá cho ca khúc mới luôn. Cô viện xong thì quên hết hả?”
“À, ha ha, bác sĩ não của thiếu oxy một thời gian nên đúng là vài chuyện thể nhớ rõ .”
“...” Cô im lặng một lúc thật lâu: “Vậy cô còn nhớ lời bài hát với động tác vũ đạo ?”
Hỏi xong câu , chị Đông Ni cũng chẳng đợi Kim Mê trả lời mà tự tiếp: “Thôi bỏ , dù thì lời bài hát cũng chả mấy câu, vũ đạo thì cũng cứ như thường lệ thôi, cô cứ nhảy đại là .”
Đuôi lông mày của Kim Mê giật giật. Nhảy đại á? Kim Mê cô đây một là lên sân khấu, hai là sẽ khiến tất cả trầm trồ đấy nhé.