Môi của  đàn ông   mềm,  nóng bỏng, lâu     gần gũi với một  đàn ông như , lúc   cảm thấy m.á.u trong  tuôn trào lên đầu,  thể ngay lập tức nhũn .
 
Say rượu,  theo bản năng bắt đầu rên rỉ.
 
Thẩm Úc dừng  một giây, đưa tay nhấn mật mã  cửa, tuy nhiên động tác khác vẫn  dừng ,  đè chặt     , một tay giữ chặt cổ tay .
 
Căn bản     đưa đến phòng ngủ như thế nào, cơn say dần lấn át  ý thức, kích thích thần kinh mãnh liệt.
 
 lúc khoảnh khắc  chìm đắm dục vọng, đột nhiên cảm thấy như   tat hật mất mặt.
 
Thân là nữ chính truyện pỏn, còn  thể  tên oắt con   mặt chỉ giáo?
 
Đôi mắt  lập tức tỉnh táo, xoay  đè  đặt ở  .
 
Vừa định thể hiện tài năng, nhưng  kịp cởi hết cúc áo sơ mi, ánh mắt Thẩm Úc tràn đầy dục vọng đột nhiên trở nên âm u.
 
Hắn  dậy, kéo   lòng.
 
"Ai dạy em?"
 
"A?"
 
Tacó chút ngơ ngác.
 
 
Không nên ? Sao    thái độ ? Tatệ đến  ?
 
Trong lòng  yên lặng suy nghĩ chi tiết, nhưng cánh tay đang vòng qua  bỗng nhiên siết chặt lấy eo .
 
Ta đau đến kêu  tiếng, vô thức ngả  về phía , mới  thể tin  chằm chằm  mặt .
 
Hắn cơ hồ nghiến răng nghiến lợi: "Cần  hỏi  một  nữa ?"
 
Cái  còn cần  dạy ? Người trong truyện Thanh Thuỷ Văn đều là đồ ngốc ?
 
Ta suy nghĩ một lúc  buộc miệng thốt lên: "Tự học thành tài."
 
Tư thế hai   chút kỳ quái, Thẩm Úc duỗi tay gạt mái tóc ướt đẫm mồ hôi  trán    mang tai.
 
Tên đàn ông lúc  giống như một con sói đói đang rình rập, giống như  ăn tươi nuốt sống   bụng ngay lâoj tức.
 
Hắn   gì, nhưng   thể  , đây  lẽ là   tức giận nhất trong hai năm qua.
 
Vô thức nuốt nước miếng, co rúm  một chút, mặc dù    tức giận vì cái gì, nhưng vẫn nên tỏ  mềm yếu  .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ba-chua-truyen-pon-xuyen-vao-thanh-thuy-van/5.html.]
 
Ôn nhu chớp mắt, ép  vài giọt nước mắt, hai mắt đẫm lệ  chằm chằm  mắt : "Anh,   ?"
 
Thẩm Úc hừ lạnh một tiếng: "Tự học thành tài?"
 
" , ."
 
"Học cái   gì?"
 
Ánh mắt Thẩm Úc trở nên nguy hiểm hơn, lạnh lùng mở miệng: "Chẳng lẽ là vì tên trắng trẻo ẻo lả hôm qua?"
 
Trực giác  cho  , trong những lúc như thế ,  hẳn là nên dỗ dành .
 
Ánh mắt Thẩm Úc trở nên nguy hiểm hơn, ngay  đó mở miệng: "Chẳng lẽ là vì tên trắng trẻo yếu ớt hôm qua?"
 
Trực giác  cho tabiết, trong những lúc như thế ,  hẳn là nên dỗ dành .
 
Ngay lập tức lắc đầu phủ nhận: "Đương nhiên  !"
 
"Là ai? Chẳng lẽ là..."
 
Hắn còn   xong,   cướp lời  : "Em học là vì , em   thích em hơn."
 
Bầu  khí căng thẳng tan biến trong nháy mắt.
 
Trải qua tập huấn lý thuyết nữ chính truyện pỏn đúng là  lừa , hóa  những lời  thực sự  thể dỗ dành  khác  .
 
Ánh mắt  đột nhiên trở nên khó tin,  đó tràn ngập vui mừng, thậm chí hô hấp cũng trở nên dồn dập.
 
Ta chăm chú  nét mặt của ,  chợt dùng tay che mắt  , giọng  cũng bởi vì hô hấp dồn dập mà  chút bất : "Đừng dùng loại ánh mắt   ."
 
Ánh mắt gì?
 
Căn bản còn  kịp phản ứng, Thẩm Úc  dậy đặt  xuống giường,  bước nhanh  phòng tắm.
 
Nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm vang lên,  một  một   ở  giường     .
 
Thẩm Úc thế mà  suy nghĩ  xa với  như ,  đây     phát hiện một chút nào.
 
Nghiêm túc suy nghĩ,  đầu tiên vẫn nên chọn an  hơn, hai năm cũng chịu đựng , mấy ngày  cũng  cần vội vàng, đợi đến khi  lên đại học, Thẩm Úc nào còn  thể quản  lão nương đây.
 
Nhờ     tỉnh rượu, vui vẻ trở về phòng tắm, bắt đầu tưởng tượng về cuộc sống đại học tươi .
 
Hậu cung ba ngàn mỹ nhân, lão nương đến đây!