Bà Cố 18 Tuổi - Chương 123.

Cập nhật lúc: 2025-08-09 15:20:36
Lượt xem: 81

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ánh hoàng hôn dần thu những tia sáng cuối cùng, đèn đêm trong biệt thự từng chiếc một bật sáng.

Hạ Cảnh Xuyên ánh đèn, ánh sáng vàng nhạt rọi từ xuống, khuôn mặt phủ một lớp bóng tối.

Cậu lặng lẽ về phía Dung Ngộ và Kỷ lão gia, đôi mắt sâu thẳm như ẩn chứa điều gì đó.

“Nhìn cái gì mà !”

Một giọng vang lên, kéo Hạ Cảnh Xuyên về hiện thực.

Cậu sang đang tới – chính là , gọi nhỏ:

“Mẹ.”

Hạt Dẻ Rang Đường

Lông mày của má Trương nhíu chặt, lạnh giọng :

“Nhà họ Kỷ nhiều quy củ, con đừng lung tung bậy, luôn nhớ phận của , đắc tội với nhà họ Kỷ, gánh nổi hậu quả .”

Hạ Cảnh Xuyên gật đầu: “Con .”

Cậu dừng một chút hỏi:

“Mẹ, ở nước ngoài bốn năm mới về nước, định ghé nhà một chuyến ?”

“Không về. Tứ thiếu gia gãy tay, chăm sóc .”

Má Trương đáp gọn. “Con xong việc thì về luôn , đừng bám lấy nhà họ Kỷ khiến ghét.”

Sắc mặt Hạ Cảnh Xuyên biểu cảm gì nhiều.

Mẹ con xa cách bốn năm, khó mà tưởng tượng câu là lời của một bốn năm xa cách con trai.

cũng quen , ?

Từ khi ba bốn tuổi khi ký ức, hiếm khi thấy , vì bận chăm sóc Tứ thiếu gia nhà họ Kỷ.

Cậu lúc để cho dì chăm, khi ở nhờ nhà mợ, thậm chí nhiều lúc gửi sang nhà hàng xóm.

còn lạc ba bốn ngày, cũng ai phát hiện.

Bốn năm , Tứ thiếu gia nước ngoài, cảm thấy còn nhỏ, cần chăm sóc nên tình nguyện theo sang.

từng nghĩ đến, và Tứ thiếu gia bằng tuổi, cũng là một đứa trẻ cần chăm sóc…

từng năm , quen với việc bỏ rơi, trong lòng cũng chẳng còn cảm xúc gì mãnh liệt nữa.

“Tiểu Xuyên.”

Quản gia Du vui vẻ tới, “Trồng hoa là việc tỉ mỉ, cháu ăn cơm tiếp nhé.”

Má Trương lập tức gạt :

“Nó chỉ là thằng nhóc quê mùa, lên nổi mặt bàn, lát nữa xong tự về ăn, khỏi phiền .”

Quản gia Du cau mày:

“Tiểu Xuyên sạch sẽ, ngoan ngoãn, lên nổi mặt bàn? Hơn nữa, việc cho nhà họ Kỷ thì sẽ bao ăn, bắt nó về bụng đói, là để thiên hạ đàm tiếu nhà họ Kỷ keo kiệt ?”

Má Trương dám thêm gì nữa.

“Lão gia đặc biệt căn dặn, Tiểu Xuyên ở xa, mỗi về mất hai tiếng, mấy hôm nay cứ ở nhà họ Kỷ, chăm sóc cho lan cứu hãy về.”

Quản gia Du kéo Hạ Cảnh Xuyên phòng ăn nhỏ bên cạnh nhà bếp.

Má Trương cúi đầu, che giấu cảm xúc trong mắt.

Sau bữa tối, Dung Ngộ đang pha , đầu thì thấy Kỷ Chu Dã và Kỷ Lưu Quang đang rúc ghế sofa chơi game.

Cô thản nhiên lên tiếng:

“A Dã, bài tập cuối tuần mà lớp trưởng giao, xong ?”

“Báo cáo dì, chú nhỏ chơi game cả ngày luôn!”

Đoá Đoá giơ tay lên cao.

“Dì kiểm tra bài của cháu nhé, cháu xong hết !”

“Đóa Đoá nhà chúng ngoan quá .” Dung Ngộ cong môi , “Đến con nít cũng việc hôm nay hôm nay , vẫn mãi học điều đó nhỉ?”

Kỷ Chu Dã: “…”

Cậu chơi game theo kiểu “tự sát” cho nhanh kết thúc, xong xuôi thì lên lầu lấy bài tập, ngay trong phòng khách.

Kỷ Lưu Quang nhíu mày, tới bên cạnh:

“Sao lời đàn bà đó thế?”

Dù buổi sáng hai cãi , nhưng em ruột mà, cãi xong hoà là chuyện thường.

“Đừng gọi thế, tôn trọng chút nào.”

Kỷ Chu Dã đẩy bài toán qua:

“Anh Tư, giúp em xem câu chọn đáp án nào?”

Kỷ Lưu Quang liếc một cái:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ba-co-18-tuoi/chuong-123.html.]

“Không .”

“Gì cơ? Anh sắp nghiệp đại học mà câu cũng ?”

Kỷ Chu Dã thở dài, “Thôi, để em tự mò .”

Kỷ Lưu Quang tiếp tục rúc sofa chơi game.

Dung Ngộ thì dẫn theo Kỷ lão gia và Đoá Đoá, chạy bộ quanh bãi cỏ trong biệt thự.

Mới chạy một vòng, Kỷ lão gia đuối sức, vật xuống bãi cỏ giả vờ chết.

“Lão gia, đừng nhúc nhích!”

Một giọng căng thẳng vang lên.

Kỷ lão gia giật thon thót, giữa bóng tối, ông thấy một thiếu niên đột ngột lao đến bên , thụp xuống, nhẹ nhàng nhấc một con ếch nhỏ từ bãi cỏ lên.

“May mà đè trúng.” Hạ Cảnh Xuyên thở phào, “Quần áo của lão gia đắt, mà dính bẩn thì .”

“Oa, con ếch dễ thương quá !” Đoá Đoá tròn xoe mắt, “Cháu chơi với nó một chút ?”

Hạ Cảnh Xuyên do dự một lúc, lẽ đang nghĩ cách từ chối.

Dung Ngộ mỉm :

“Ếch con còn nhỏ quá, chơi với Đoá Đoá một lúc chắc nó chịu nổi , chi bằng thả nó về tự nhiên nhé?”

Đoá Đoá chớp mắt to sang Hạ Cảnh Xuyên:

“Có ạ?”

Hạ Cảnh Xuyên lập tức gật đầu.

Ếch con thả ao trong biệt thự, kêu lên hai tiếng “ộp ộp” biến mất trong bụi cỏ nước.

“Hạ Cảnh Xuyên, lên đây một chút.”

Từ ban công tầng hai, Kỷ Lưu Quang tựa lan can, đột ngột lên tiếng gọi.

“Là Tứ thiếu gia.” Hạ Cảnh Xuyên xong, liền lập tức lên tầng ba.

Vừa bước phòng, thấy Kỷ Lưu Quang đang sofa, mặt mỉm , nhưng khiến cảm giác áp lực khó tả.

Cậu cúi đầu:

“Tứ thiếu gia gì căn dặn?”

, tới nhà họ Kỷ liền bảo về?”

Kỷ Lưu Quang lạnh mấy tiếng, “Mẹ từng hứa cả đời sẽ ở bên cạnh , để bà , ai chăm sóc ?”

Từ nhỏ .

Chỉ mỗi má Trương là tận tụy chăm sóc từng li từng tí như ruột.

Ra nước ngoài, bất đồng ngôn ngữ, cũng là má Trương luôn ở bên .

Hắn thể tưởng tượng nổi, nếu má Trương rời , còn ai thể chăm sóc chu đáo như thế?

Con trai má Trương, thế nào cũng thấy chướng mắt.

Giọng Kỷ Lưu Quang lạnh lẽo:

“Cậu nhớ cho kỹ, má Trương chỉ là , bà còn là của nhà họ Kỷ. Được , cút ngoài.”

Hạ Cảnh Xuyên ngẩng đầu, lặng lẽ Kỷ Lưu Quang một cái, rời khỏi.

Một đêm yên lành.

Sáng sớm, Dung Ngộ dậy sớm cùng con trai tập thể dục xong, bắt đầu trang điểm, đồ.

Tủ quần áo trong phòng là Kỷ lão gia đặc biệt sắm cho cô, bên trong còn các mẫu đầm hội do Kỷ Chỉ Uyên thuê đặt may riêng.

Cô chọn một bộ sườn xám nhã nhặn, đeo thêm chiếc dây chuyền đá quý màu hồng mà Đường Triệt tặng hôm qua, thiết kế cổ điển từ bảy mươi năm , kết hợp với sườn xám thì đúng là mỹ.

Lúc bước xuống lầu, Kỷ lão gia sững tại chỗ.

Ánh mắt ông như xuyên qua thời gian, về bảy mươi năm .

Hồi đó, tổ chức tiệc tại Hải Thành, ông cũng từng diện một bộ y phục như , bước đại sảnh, khiến cả hội trường sững sờ vì kinh diễm.

Ngoại trừ khuôn mặt giống, thứ còn đều trùng khớp với hình ảnh trong ký ức.

Ông lẩm bẩm:

“Chú Đường chắc là c.h.ế.t cũng mãn nguyện …”

Ông đưa tay , nắm lấy tay Dung Ngộ.

Hai con, tay trong tay, cùng bước ngoài.

Kỷ Lưu Quang ban công, ngậm một điếu thuốc, thấy cảnh tượng , nhịn mà phun khói đầy vẻ kinh ngạc.

Hắn cảm giác, ông nội và phụ nữ … dường như quá mật thì ?

cứu mạng ông nội nữa, cũng cần đến mức như chứ?!

 

Loading...