Bà Cố 18 Tuổi - Chương 124.

Cập nhật lúc: 2025-08-09 15:22:25
Lượt xem: 80

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AA6sdG3Unh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chiếc xe lặng lẽ chạy lên núi, dừng cổng nhà họ Đường.

Người hầu nhà họ Đường đến nhận xe, thấy Kỷ lão gia bước xuống liền cúi đầu cung kính chào một tiếng, nhưng ngay đó, trông thấy Kỷ lão gia đỡ một cô gái trẻ bước xuống xe.

Cô gái , mặc dù mặc sườn xám, khí chất trầm , nhưng qua chỉ hai mươi tuổi.

Một cô gái trẻ thế , để một ông cụ đỡ xuống xe?

Trong lòng hầu nghĩ đủ thứ, nhưng vẻ ngoài vẫn giữ thái độ cung kính:

“Thưa Kỷ lão gia, mời phòng tiếp khách chờ một lát ạ.”

Đường Hữu Nghĩa đang chuẩn ngoài họp ở công ty.

Hơn ba mươi năm , ông là tổng giám đốc của Tập đoàn Đường thị, đến tận bây giờ vẫn chỉ là tổng giám đốc, trong tay chỉ giữ 5% cổ phần.

Cổ phần chính vẫn do Đường Triệt nắm giữ, Đường Triệt từng chuyển nhượng.

Vợ của Đường Hữu Nghĩa, tức Đường phu nhân, hơn sáu mươi tuổi, nhưng bảo dưỡng , phong thái quý phái sang trọng, đang uống sáng thì lên tiếng:

“Anh cứ thể hiện , bác cả sẽ tự khắc chuyển cổ phần cho . Còn nếu ông hài lòng, chờ ông khuất núi thì di chúc cũng sẽ để cho thôi. Mọi việc từ từ, cần vội.”

lúc đó, hầu bước báo:

“Thưa , thưa phu nhân, Kỷ lão gia tới, đến thăm lão gia.”

Ánh mắt Đường Hữu Nghĩa thoáng biến sắc, lạnh giọng:

“Cứ là lão gia tử bệnh, dậy nổi, tiếp khách, bảo ông về .”

“Đường Hữu Nghĩa, hả? Ông định ngăn gặp chú Đường?”

Kỷ lão gia bước lên bậc thang, đại sảnh, vui .

“Ông họ Đường, mang huyết thống họ Đường, thật hiểu, ông cứ phòng một ngoài như là vì cái gì?”

Đường Hữu Nghĩa im lặng.

Ông nhỏ hơn Kỷ Thuấn Anh hơn mười tuổi, từ khi còn nhỏ luôn thấy bác cả dẫn Kỷ Thuấn Anh theo bên , dạy dỗ cẩn thận từng li từng tí.

Bác cả luôn tiếc lời khen ngợi Kỷ Thuấn Anh.

Còn với ông , luôn là lắc đầu, thở dài, chê chỗ , mắng chỗ

Lúc lớn lên mới : Kỷ Thuấn Anh là con trai của bạch nguyệt quang trong lòng bác cả, cho nên chính tay bác cả dạy dỗ.

Từng thời gian, ông nghi ngờ bác cả sẽ để bộ gia sản cho Kỷ Thuấn Anh…

May là ông mang họ Đường, huyết thống nhà họ Đường, nên các trưởng bối trong tộc ủng hộ, ép bác cả giao quyền và lập di chúc chỉ định ông thừa kế hàng đầu.

Trong lúc ông đang suy nghĩ, Đường phu nhân đặt ly xuống, ánh mắt liếc qua Kỷ lão gia, dừng nơi cô gái cùng—Dung Ngộ.

Một cô gái xinh vô cùng.

Một bộ sườn xám nhã nhặn tôn lên khí chất dịu dàng như nước, khiến thể chú ý.

Ánh mắt bà trượt xuống , đột ngột dừng .

Sợi dây chuyền

Mấy hôm , Đường lão gia tử đột nhiên tự kho, tìm một chuỗi vòng cổ đá quý màu hồng, huy động hết hầu tìm kiếm nhưng ai tìm .

Đó là chuỗi vòng cổ từng xuất hiện trong một buổi đấu giá quốc tế hơn bảy mươi năm , chế tác từ loại đá hồng cực kỳ hiếm từ Nam Phi, chỉ riêng một viên đá vô giá, huống hồ là cả chuỗi.

Hôm bà thấy nó trong kho, lập tức rời mắt nổi, nên lén lấy , dự định dùng quà trưởng thành tặng cho cháu gái nhân dịp sinh nhật mười tám tuổi.

Ai ngờ Đường lão gia tử nhất quyết đòi tìm, chuyện càng lúc càng lớn, giấu nữa, bà đành mang vòng cổ trả .

Vậy… ai thể cho bà , tại sợi dây chuyền quý giá đến thế đang cổ một con bé vô danh tiểu ?!

Ánh mắt Đường phu nhân quá mức gay gắt, Kỷ lão gia lập tức tiến lên một bước, chắn ánh đó , cau mày :

“Đây là quà chú Đường tặng cho Dung tiểu thư, Đường phu nhân, bà định gì đây?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ba-co-18-tuoi/chuong-124.html.]

Đường phu nhân thể tin nổi:

“Bác cả tặng dây chuyền cho một cô bé? Vì chứ?!”

Đường Hữu Nghĩa thì nhận Dung Ngộ.

Hôm , nhà họ Đường tổ chức tiệc, chính là Dung Ngộ đẩy xe lăn cho Đường lão gia tử, hai trò chuyện lâu trong vườn hoa.

Hôm qua, Dung Ngộ tham gia chương trình, Đường lão gia tử đang bệnh vẫn đích đưa cô đến Tập đoàn Kỷ thị.

Bây giờ còn tặng cả sợi dây chuyền quý như thế

Thực , ở tầng lớp như họ, mấy ai để tâm đến giá tiền, cái họ để ý chính là độ hiếm.

Chuỗi vòng quá quý giá, đeo lên cổ một ngôi nhỏ, chẳng khác nào lãng phí của trời.

“Dung tiểu thư xuất sắc, bác quý mến cô là chuyện bình thường.”

Đường Hữu Nghĩa từ tốn mở lời.

… nếu một trẻ chỉ dựa miệng lưỡi khéo léo, để lấy lòng và dụ ông tặng vật quý, thì… quá đáng ?”

“Chú ý lời lẽ của ông, cái gì mà ‘dụ dỗ lấy ’?”

Sắc mặt Kỷ lão gia lạnh xuống, “ nhớ cho rõ, nhà họ Đường hiện tại vẫn đến lượt ông chủ.

Chú Đường tặng quà cho ai, đó là tự do của chú , đến lượt ông xen mồm.”

Đường Hữu Nghĩa giận dữ:

“Bác cả của gần trăm tuổi, sức khỏe yếu, viện liên tục.

Còn ông thì thật, dẫn bác cả theo đuổi thần tượng? Một lớn tuổi như còn theo đuổi cái gì?

Không cấu kết với mấy đứa ngôi nhỏ, dụ dỗ chiếm lấy tài sản nhà họ Đường đấy chứ?”

“Vậy theo ý Đường , Đường Triệt lú lẫn đến mức ?”

Ánh mắt Dung Ngộ khẽ nâng lên, cô thẳng Đường Hữu Nghĩa:

“Một lú lẫn như , mà vẫn còn nắm đại quyền nhà họ Đường, Đường thấy… khó chịu lắm ?”

Hạt Dẻ Rang Đường

Đường Hữu Nghĩa nổi giận quát:

“Cô là cái thá gì, con nhãi ranh, dám gọi thẳng tên trưởng bối nhà họ Đường, đúng là dạy dỗ đến nơi đến chốn!”

Dung Ngộ ông thêm một lát, vẻ mặt dịu xuống một chút.

Cô nhận : cháu ý đồ hãm hại Đường Triệt. Cũng đúng, nếu thật sự ý định cướp quyền, lẽ Đường Triệt chẳng sống tới tuổi .

“Dù thế nào nữa, Dung tiểu thư cũng nên nhận món quà quý giá như .”

Đường phu nhân lên tiếng, “ một sợi dây chuyền khác, phù hợp hơn với các cô gái trẻ, là… Dung tiểu thư đổi với nhé?”

ngờ, Đường Triệt sống trong chính nhà , tặng một món quà thôi, mà cũng khác xen !”

Âm thanh lăn của bánh xe lăn vang lên, quản gia nhà họ Đường đẩy Đường Triệt từ phía bước .

Ông xe lăn, sắc mặt vô cùng lạnh lẽo, khí chất đầu nhiều năm khiến cả toát một loại uy nghiêm áp lực lan tỏa khắp sảnh.

Đường phu nhân, còn giữ dáng vẻ cao ngạo của phu nhân quyền quý, ngay lập tức thu khí thế, cúi đầu sang một bên.

“Bác cả.” Đường Hữu Nghĩa vội vàng bước đến, “Cháu ý đó, chỉ là cảm thấy… Dung tiểu thư còn quá trẻ, đeo dây chuyền … thực sự hợp…”

“Hợp hợp, đến lượt cháu quyết định.”

Giọng Đường Triệt lạnh lẽo từng chữ, dù già nhưng lời vẫn mang theo sự sắc bén:

“Nếu nhà họ Đường dung nổi cái lão già , thì hôm nay thể dọn về chỗ cũ ngay lập tức.”

Trang viên ở lưng chừng núi , là do Đường Hữu Nghĩa cho xây cách đây hơn hai mươi năm, để Đường Triệt tĩnh dưỡng, nhưng tên là Đường Hữu Nghĩa.

Lời Đường Triệt dứt, Đường Hữu Nghĩa sắc mặt lập tức tái mét, luống cuống :

“Bác cả, là cháu sai ! Cháu nên can thiệp việc tặng quà của bác! Cháu xin Dung tiểu thư ngay! Chỉ mong bác đừng dọn ngoài!”

Loading...