Miên Miên cùng Nam Nhi  một bên, ba  bọn họ  lớn mỗi   một bên.
“Chu tỷ tỷ, tay nghề  của tỷ   nha.” A Đô từng ngụm từng ngụm ăn, ăn đến  mặt đầy vẻ hạnh phúc.
Nam Nhi  biến bé con cuồng khen nương, “  Chu thúc thúc,   thúc  đến nhà chúng  ăn cơm, nương  xào thịt cũng  ngon đó.”
A Đô, đại danh là Chu Đô.
Chu Đô gật đầu, “Được, về  nếu    ngang qua nhà các ngươi, sẽ đến nhà các ngươi ăn cơm    ?”
“Được,  thấy Chu thúc thúc cũng cảm thấy   thiết.”
Một bên Tần Hữu ghen tỵ .
Trong lòng suy nghĩ: Làm  thấy     thiết? Cho nên  hề mời qua ……
  mặt   biểu hiện gì.
“Nhanh ăn , đường trở về còn  xa.”
Mưa rơi bên ngoài  lớn, đường trở về  cũng  dễ dàng.
Chu Đô   phát giác tâm tư nhỏ của Tần Hữu.
Lơ đãng gật đầu, “Ngươi cứ yên tâm , đoạn  đường  thường  ,  quen thuộc,   .”
Tuyền Lê
Nhà ngoại tổ  ở phía  Chu Gia thôn cách mười dặm Lệ Dương thôn,  mỗi tháng đều  thăm viếng ngoại tổ hai .
Cơm nước xong xuôi, bọn họ liền mặc  áo tơi, đeo lên mũ rộng vành rời .
“Các ngươi  đường cẩn thận.”
“Chu tỷ tỷ,    còn tới quấy rầy tỷ đó, hắc hắc, tỷ  đồ ăn ăn quá ngon,  thích.”
“Được, hôm  đến nhà  ăn cơm,   chuột đồng đãi các ngươi.”
“Được, như  thì quá  .”
Tần Hữu  .
Chu Đô vốn còn định    vài lời.
Thấy thế chỉ  thể để , vội vàng đuổi theo Tần Hữu.
“Chờ  một chút, ai nha đều  đoạn  đường  quen thuộc, ngươi  theo .”
Thân ảnh của hai  càng ngày càng xa.
Chu Kiều Kiều lúc  mới trở về phòng.
Hai đứa bé  mới rửa xong bát.
Chu Kiều Kiều liền nấu nước rửa mặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ba-co-cuc-pham-khong-di-tranh-nan-vao-rung-sau-san-manh-thu/chuong-101.html.]
Rửa mặt xong, Chu Kiều Kiều  ở cạnh đống lửa, khâu  khe hở đệm chăn.
Hai ngày  liên tục mưa lớn,  khí cũng  chút lạnh.
Trong những năm qua, phương nam tháng chín tuyệt đối  thể nào lạnh như .
Thật ứng một câu  xảy  chuyện khác thường tất  quỷ.
“Nương, con cùng nương học thuộc lòng.”
Nam Nhi  tới bên  Chu Kiều Kiều ,  thuộc lòng cho nàng .
Miên Miên liền học dáng vẻ của Chu Kiều Kiều, lấy kim châm, khâu chỗ khe hở bao gối.
Bên ngoài mưa gió rầm rầm, ba  trong phòng, tràn đầy ấm áp.
Ngày thứ hai, Chu Kiều Kiều dậy thật sớm, hầm  một nồi canh chuột đồng,  đó nấu thêm một nồi cháo.
“Nương, sớm ~”
Miên Miên còn buồn ngủ  ,  ngoài trời mưa vẫn  nhỏ , than nhẹ một tiếng.
Sau đó liền  phòng bếp  giúp đỡ.
Chu Kiều Kiều bưng  ba chén cháo.
“Cũng   lúc nào mưa  mới  thể ngừng……”
Lại tiếp tục như thế,    ngập bao nhiêu ruộng đồng, hủy bao nhiêu phòng ốc.
Nàng ngẩng đầu ngôi nhà đất của  một chút.
Không , mặc dù bọn họ bốn phía nhà đều đào mương dẫn nước, nhưng bây giờ thoát nước cũng  khó khăn, chỉ sợ thời gian dài sẽ hủy móng nhà các nàng.
Nàng  nghĩ một chút biện pháp.
Ăn cơm xong, Chu Kiều Kiều vẫn như cũ cầm cuốc   ngoài, tiếp tục đào kênh mương.
Thẳng đến lúc giờ chính Thìn, Tần Hữu  đến.
“Tần đại nhân, sớm!”
“Chu Nương Tử, sớm.”
Hai  chào hỏi, liền bắt đầu cố gắng đào mương.
Trận  hành động đào mương một trận vất vả, ròng rã ba ngày.
Ba ngày , cống rãnh đào xong.
Từ thượng du nước đọng rốt cục  dẫn lưu, những rau mầm  ngập nước rốt cục lộ đầu , nhưng   hơn phân nửa rau mầm cúi đầu,   còn  thể cứu    .
Mưa lớn rốt cục cũng bắt đầu  xu hướng nhỏ , chỉ là mưa mịt mù dày đặc  dừng .
Chu Kiều Kiều xác nhận rau mầm nhà nàng tất cả đều   việc gì,  đó  kịp chờ đợi mà   Thâm Sơn.
Hôm nay, nàng trừ  săn còn  một mục đích.