Chờ  mở miệng,  là  cho  khó xử.
Nàng  bọn họ sẽ  khó  , nhưng là  nghĩ tới  cảnh  khốn khó như ……
Chu Đại Sơn trở  Chu gia.
Mọi  trong Chu gia thấy  cầm về đồ vật, trong lòng đều ngũ vị tạp trần.
Chu Tiểu Diệu bĩu môi,  khẽ, “Coi như nàng  còn  tự giác.”
Chu phụ  trừng mắt  Chu Tiểu Diệu.
Chu Tiểu Diệu hừ hừ hai tiếng,  cà lơ phất phơ như  khi   đầu.
“Những đồ còn   nếu  đành lòng  lấy,  để  .”
Chu Kiều Kiều  mở miệng,  tuyệt đối sẽ  bỏ qua cơ hội cầm về những thứ thuộc về bọn họ.
Chu phụ quát lớn, “Con trở  cho cha,   .”
Hắn lo lắng Chu Kiều Kiều là cố tỏ  mạnh mẽ.
 Chu Đại Sơn  , “Cha, Kiều Kiều hẳn   là khoe khoang,  xem trong viện nàng nuôi nhốt  ít thú rừng .”
Cố chống đỡ đến  khi hết mưa lớn cũng  thành vấn đề gì.
Có lời của Chu Đại Sơn, Chu phụ lúc  mới yên tâm.
Chu Đại Sơn để gà rừng cùng trứng gà xuống,   đến nhà Chu Kiều Kiều.
     lấy thêm thịt rừng, mà là  một ít gạo.
“Gạo ? Huynh  bao nhiêu gạo? Ta  đong cho .”
Dù  nàng lúc nào cũng  thể mua gạo ở bên trong Không Gian, cho nên cái  cũng  khó.
Nàng đưa cho Chu Đại Sơn mười cân gạo.
“Hôm nay  lấy  những  nhiều nhất hết hai trăm văn,   liền còn thiếu các ngươi ́m trăm văn tiền, về  lúc nào cần, lúc nào cũng  thể tới tìm .”
Chu Đại Sơn  còn lo lắng, liền vui vẻ đáp ứng.
Quay  rời .
Hắn vạn   nghĩ tới, bên trong nhà    còn  nhiều đồ ăn như .
Về nhà,  cùng cả nhà  chuyện .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ba-co-cuc-pham-khong-di-tranh-nan-vao-rung-sau-san-manh-thu/chuong-109.html.]
Chu Tiểu Diệu đương nhiên là khinh thường bĩu môi.
Chu mẫu cùng Chu phụ  lo lắng.
“Nàng một nữ tử mang theo hai đứa bé, trong nhà   nhiều lương thực như ,  thể gặp phiền phức ?”
Chu phụ đôi mắt nheo , “Ta lo lắng cũng chính là cái , Đại Sơn……”
Chu phụ lời còn   hết.
Chu Tiểu Diệu liền trực tiếp đem gạo chuyển đến phòng bếp, “Có cái gì mà lo lắng, nàng  có thể  săn, chắc chắn  vũ khí lợi hại, sẽ còn sợ tặc nhân bình thường  ?”
Chu phụ  nghẹn .
 nghĩ cũng thấy  đạo lý.
“Mà thôi, Đại Sơn  cơ hội vẫn nên  nhắc nhở nàng một chút.”
Lại qua hai ngày, mưa dần dần nhỏ xuống, dù    ngừng, nhưng chỉ còn  một chút mưa bụi, bầu trời còn  hiện một tia vầng sáng màu da cam .
Xem , mưa cũng sắp tạnh .
Khoảng thời gian , Chu Kiều Kiều thịt rừng trong nhà đều  hầu hết hàng xóm đến mua  sai biệt lắm, chỉ còn hai con gà rừng cùng một con vịt hoang.
Nàng   núi  săn.
  sợ mưa  mới tạnh, lên núi sẽ gặp nguy hiểm, chỉ  thể chờ thêm một chút.
“Chu tỷ tỷ.”
Chu Kiều Kiều   mái hiên chơi đùa cùng Thuận Thuận,  tới âm thanh ,  đầu , thấy là Chu Đô đến.
Trong tay  cầm một cái cái túi ướt sũng ,  khi  , đem cái túi để xuống đất, “Đây là  tại bờ sông bên  tảng đá lớn bắt  mấy con cua, đều là mấy con  , nhưng   mập mạp.
Ta  đến ăn cơm ké nhà tỷ, thủ nghệ của  cũng  , bắt về cũng chỉ  thể ăn sống, nếu đem chưng cũng ăn  ngon.”
Chu Kiều Kiều  sơ  đến hai ba mươi con cua con, hào sảng đáp ứng.
“Được, ngươi  chờ một lát,   nấu cơm liền.”
Tuyền Lê
Non nửa canh giờ, nàng nấu xong cơm, luộc chín mấy con cua,  xào hai dĩa rau xanh, hâm nóng canh gà rừng còn thừa.
Mọi  vây quanh cái bàn  xuống ăn cơm.
“Ừm ~  liền  tay nghề Chu tỷ tỷ so với   hơn bao nhiêu, mấy con cua   xong ăn ngon hơn   nhiều.”
Chu Đô đều  ăn cơm, trực tiếp cầm con cua ăn  ngon miệng.
Ăn một hồi lâu, Chu Đô nghĩ đến cái gì, đột nhiên mở miệng hỏi, “Trần lão bản nhờ  nhắn cho tỷ,  tỷ tháng   cần đưa thịt rừng tới.
Mưa lớn phá sập phòng bếp của bọn họ, cần  sửa chữa , đại khái đợi tháng  mới mở , đến lúc đó  nhắn cho tỷ.”