Bà Cô Cực Phẩm Không Đi Tránh Nạn, Vào Rừng Sâu Săn Mãnh Thú - Chương 404

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-12-13 15:37:51
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mặc Ngọc chẳng ngờ lợn rừng vẫn còn sức phản kích.

Hắn đợi gốc cây, định dùng cách cũ, vẫn để lợn rừng tự đ.â.m đầu cây.

“Lên cây ngay!”

Chu Kiều Kiều đoán ý đồ của Mặc Ngọc, liếc tốc độ của con lợn rừng lập tức hô lên.

Mặc Ngọc thoáng sững sờ, nhưng vẫn theo lời Chu Kiều Kiều.

Lập tức leo lên cây.

Ngay khoảnh khắc leo lên, lợn rừng lao tới như bay, húc thẳng cây.

Chỗ Mặc Ngọc lúc nãy lợn rừng húc thủng một lỗ lớn.

Nhìn kỹ thì cái lỗ đó to bằng đúng cái đầu lợn.

Còn cái cây , vì cú húc liều mạng của lợn rừng mà trở nên lung lay sắp đổ.

Mặc Ngọc kinh hãi xuống cảnh tượng gốc cây.

Rồi kìm ngẩng đầu giơ ngón cái với Chu Kiều Kiều.

“Tỷ tỷ, tỷ quả là thần cơ diệu toán.”

Chu Kiều Kiều: “Nó c.h.ế.t , nếu đợi nó hồi phục , trò chơi của ngươi sẽ lặp nữa. Nếu bây giờ tay với nó, m.á.u của nó sẽ dụ thêm nhiều mãnh thú khác tới...”

Hơn nữa, hai bọn họ cách nào mang con lợn rừng nặng thế ngoài.

Con lợn rừng hôm nay còn to hơn gấp đôi con mà nàng và Ngô Ngọc Nương gặp .

Mặc Ngọc: “Hay là... đám hổ và sói ăn no ? Hay để chúng đến ăn thêm chút nữa?”

Chu Kiều Kiều liếc một cái: “Ngươi cũng bụng gớm nhỉ.”

Mặc Ngọc hì hì: “Đương nhiên.”

Chu Kiều Kiều ngẫm nghĩ, bảo Mặc Ngọc: “Ngươi tìm đại ca , bảo họ mang theo mấy cái sọt lớn đến đây. Ta đợi ở lối Thâm Sơn, p.h.â.n x.á.c lợn rừng bỏ sọt mang ngoài bán.”

Nói xong, Chu Kiều Kiều leo xuống cây.

Mặc Ngọc cũng leo xuống theo, nhưng đồng ý để Chu Kiều Kiều ở một nơi Thâm Sơn.

“Không , để tỷ một ở đây yên tâm. Hơn nữa, tỷ định mang con lợn lối Thâm Sơn kiểu gì?”

Con lợn ít nhất cũng ba bốn trăm cân, tỷ là một nữ nhi thể khiêng nổi con lợn nặng thế ?

Hắn giúp tỷ mới .

Chu Kiều Kiều đút hai tay túi áo, điệu bộ ung dung: “Ta gọi hổ và sói đến giúp, ngươi mau ngoài . Còn nhớ đường ?”

Mặc Ngọc gật đầu ngay tắp lự.

Đương nhiên nhớ.

Thậm chí dọc đường còn dùng d.a.o găm đ.á.n.h dấu .

Chính là sợ lúc sẽ quên đường.

Hắn nghĩ đến lúc đó tỷ nhất định sẽ khen ngợi cẩn thận.

ngờ... tỷ căn bản cần ký hiệu chỉ đường.

“Vậy còn mau ? Đi chứ.”

Mặc Ngọc vẫn lo lắng.

Muốn ở , nhưng thái độ của Chu Kiều Kiều kiên quyết, hơn nữa vẻ mặt nàng rõ ràng thể hiện ý: Ngươi ở đây giúp còn chẳng bằng con hổ, khiến lòng chút tổn thương.

Mặc Ngọc rốt cuộc vẫn ngoái đầu ba mới chịu rời .

Đợi xa, Chu Kiều Kiều mới trực tiếp thu con lợn rừng đang choáng váng gian.

Sau đó một tự do tự tại về phía lối Thâm Sơn.

Trên đường , nàng ghé qua bãi cỏ nhỏ một chuyến, lúc Bình An và bọn chúng cũng mới về tới.

Đang rửa miệng ở rãnh nước nhỏ.

Đây là yêu cầu của Chu Kiều Kiều đối với chúng, ăn xong những thứ m.á.u me bắt buộc rửa miệng sạch sẽ mới về.

Bình An: [Chẳng ngươi nữa ?] Nó thong dong về phía Chu Kiều Kiều.

Cái bụng nó căng tròn.

Chu Kiều Kiều: “Bọn đ.á.n.h một con lợn rừng, ngoài gọi khiêng lợn , nên qua đây xem chút.”

Nói xong, nàng sân, lấy nhiều đồ ăn vặt đặt trong nhà chính cho chúng.

Lại đổ đầy nước suối chum nước cho chúng uống.

[Chủ nhân, đến , đồ ngon.]

[Chủ nhân ngon.]

[Ăn ăn...]

Ba con hổ con và gấu đen nhỏ mỗi thấy Chu Kiều Kiều đều đòi ăn.

Chu Kiều Kiều cưng chiều xoa xoa mấy cái đầu nhỏ, xoay xuống bậc cửa nhà chính, ôm lấy Đại Quai – con hổ béo nhất và đáng yêu nhất lòng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ba-co-cuc-pham-khong-di-tranh-nan-vao-rung-sau-san-manh-thu/chuong-404.html.]

Vò vò bộ lông mềm mượt nó, cảm nhận hình núng nính thịt.

Chu Kiều Kiều đút đồ ăn vặt cho nó, vạch miệng nó xem.

“Ừm, răng nhỏ mọc , thật đấy, nào, nhe răng cho xem cái.”

Đại Quai: [Nhe... ]

Chu Kiều Kiều ha hả: “Ngốc nghếch đáng yêu, hổ là hổ con của Bình An, y hệt nó.”

Đại Quai cúi đầu tiếp tục gặm thịt bò khô: [Nhe... ngon quá ngon quá...]

Bình An và hổ cái trong sân, chẳng thèm về phía .

Hổ cái hiện giờ yên tâm về Chu Kiều Kiều, chẳng sợ nàng hại con .

Thậm chí đôi khi nó còn mong Chu Kiều Kiều ngày nào cũng ở đây, như nó sẽ trông con nữa.

Chu Kiều Kiều lâu.

Nàng dọn dẹp sơ qua, thu bộ da gấu nâu gian mới rời .

Đi đến cửa sân, Bình An hỏi: [Nữ nhân, tiễn ngươi ngoài ?]

Chu Kiều Kiều gật đầu: “Được, thôi, chúng cùng ngoài.”

Bình An liền theo Chu Kiều Kiều khỏi núi.

Tại lối núi sâu, Bình An : [Nữ nhân, tạm biệt.]

Chu Kiều Kiều đầu cũng ngoảnh : “Ừ, tạm biệt.”

Bình An: [...] Đồ nữ nhân vô lương tâm.

Giờ nó cũng dám mắng thẳng mặt Chu Kiều Kiều nữa.

Sợ nàng đ.á.n.h .

Nó cũng dám đ.á.n.h , sợ lỡ tay tát một cái nàng c.h.ế.t tươi.

là một con hổ to xác tủi .

Bình An định , nhưng mới hai bước Chu Kiều Kiều gọi giật : “Bình An, ngươi đây.”

Bình An cũng chẳng hiểu trong lòng vui mừng, tung tăng : [Làm gì thế?]

Chu Kiều Kiều thả lợn rừng , lợn rừng đang hé mắt, hung tợn trừng nàng, dường như ăn tươi nuốt sống nàng ngay lập tức.

“Bình An, nó hung dữ với , đ.á.n.h c.h.ế.t nó .”

Chu Kiều Kiều lệnh, lợn rừng còn hiểu chuyện gì đang xảy .

Đầu nó một thứ gì đó giáng mạnh một cú trời giáng.

Trước mắt nó nổ đom đóm.

Vừa nãy ở trong rừng đ.â.m cây cũng y hệt thế .

Chẳng lẽ đang cũng cây đ.â.m ?

[Hừ, dám hung dữ với nữ nhân của , ngươi c.h.ế.t hả?]

Bình An gầm lên một tiếng giận dữ, đó "bịch bịch bịch" tung mấy cú đ.ấ.m khiến lợn rừng vật đất, tắt thở hẳn.

Bình An đặt một chân lên đầu gối Chu Kiều Kiều: [Nữ nhân, đừng sợ, ở đây.]

Tuyền Lê

Chu Kiều Kiều cúi đầu, gác trán lên lưng móng vuốt của Bình An.

“May mà ngươi ở đây, Bình An , ngươi giỏi quá .”

Ọe... Hơi buồn nôn đấy.

... Chu Kiều Kiều , Bình An chỉ thích nũng như thế thôi.

Mấy sợi râu mép cứ giật giật về phía của nó tố cáo bản tính của nó .

[Hừm, chuyện nhỏ, ở đây canh chừng cho ngươi, tránh để nó tỉnh .]

Tên thương nặng, nhưng một cú húc của nó cũng đủ khiến nữ nhân mất nửa cái mạng.

thể trơ mắt nữ nhân thương mà bỏ mặc .

Không, nó căn bản sẽ để nữ nhân thương.

Chu Kiều Kiều gật đầu: “Ừ, .”

Sau đó, một một hổ ở lối Thâm Sơn.

Lặng lẽ đợi đám Chu Đại Sơn đến.

Ngay lúc Chu Kiều Kiều sắp ngủ gật thì Chu Đại Sơn và cuối cùng cũng xuất hiện.

“Kiều Kiều... ha ha, là một con lợn rừng to thế . Cửa hàng nhà hàng tươi .”

Chu Tiểu Diệu: “Kiều Kiều, Mặc Ngọc con lợn rừng là do đánh?”

Hắn tin.

Mặc Ngọc là một công t.ử bột, thể đ.á.n.h lợn rừng?

Chu Kiều Kiều ngẩng đầu, nghiêm túc gật đầu: “Ừ, là công lao của Mặc Ngọc đấy.”

Loading...