Hắn một  chật vật, mặt mũi tràn đầy quật cường  cam lòng, đáy mắt còn mang theo một chút tức giận cùng giận đỗi.
“Ca ca ~ ca ca   ca tới đây ? Ca cũng vứt bỏ cha đến tìm cùng chúng  ở cùng một chỗ ?”
Nam Nhi hưng phấn để đũa xuống.
Liền chạy  ngoài.
Ngữ khí ngây thơ  cho   tuyệt đối sẽ  liên tưởng là đang trào phúng .
 mà Miên Miên  lên  đó  ở  lưng Chu Kiều Kiều, giọng  cực nhỏ, mang theo hoang mang cùng cảnh giác hỏi Chu Kiều Kiều, “Nương, ca ca    đến đây?”
Chu Kiều Kiều nghĩ đến lời  của Tần Hữu.
Trương Hi  Trương Hoài Ân bán cho Trần viên ngoại, Trương Hi  chịu, Trương Hoài Ân liền để  tìm đến  để xin tiền chuộc .
“Hắn  cha con bán cho  khác một trăm lượng bạc, hiện tại chắc tới tìm nương lấy tiền chuộc .”
Miên Miên lập tức mở to hai mắt , "Cái gì! Cha   thể  như ? Lại , cha bán ,     tìm cha lấy tiền chuộc , dựa  cái gì tìm nương? Hai    còn quan hệ.”
Nghiêm túc mà , Trương Hi hiện tại cũng   là nhi tử của Chu Kiều Kiều.
Miên Miên nắm lấy ống tay áo của Chu Kiều Kiều, sốt ruột , “Nương,   thể lấy tiền giúp .”
Lúc  Chu Kiều Kiều chính là thương Trương Hi nhất.
Bây giờ nàng  thể  mềm lòng đối với Trương Hi ?
Nếu nàng mềm lòng, quyết định giúp Trương Hi trả một trăm lạng bạc ròng,  các nàng   là sẽ  còn đường sống ?
Chu Kiều Kiều khẽ vỗ  tay Miên Miên.
Nàng  Miên Miên đang lo lắng điều gì.
Trấn an , “Nương  chừng mực, con cứ yên tâm.”
Tuyền Lê
Nói xong, nàng liền   ngoài.
Trong nguyên thư, Trương Hi vẫn   bán cho viên ngoại nào, cho nên cho dù Chu Kiều Kiều  mặc kệ chuyện , Trương Hi cũng sẽ   bán .
Vì , nàng vẫn giữ nguyên quyết định  can thiệp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ba-co-cuc-pham-khong-di-tranh-nan-vao-rung-sau-san-manh-thu/chuong-67.html.]
Miên Miên nhíu mày  theo phía .
Nam Nhi còn hưng phấn  quanh Trương Hi, “Ca ca,  gầy quá, nhưng  ,    theo nương, chúng  mỗi ngày ăn cơm trắng,  sẽ mau chóng béo lên.”
Trương Hi chỉ  nàng một cách xem thường, “Ngươi đồ ngốc , đừng  vòng vo nữa? Mắt  sắp lồi  .”
Động tác múa may của Nam Nhi dừng , trong mắt lộ vẻ thương tâm.
Miên Miên lập tức đưa tay kéo Nam Nhi trở .
Đứng bên cạnh .
Chu Kiều Kiều lạnh lùng  Trương Hi, “Ngươi coi thường , ghét  như , giờ đến tìm   gì?
Chẳng lẽ là vì ngươi tin rằng cha ngươi đối xử với ngươi  ? Ngươi quyết định cải tà quy chính,  nhận  với , cho rằng  mới là   nhất với ngươi?”
Trương Hi sững sờ.
Mỗi lời Chu Kiều Kiều   đều như một nhát d.a.o cứa sâu  thịt .
Lúc Chu Kiều Kiều rời ,  khinh thường nàng  bao, giờ     nên lời để nàng chuộc .
Thậm chí còn  nương  là kẻ trộm,  vì   sa cơ đến mức  tìm một tên trộm giúp ?
Hắn lúc  mới nhận .
Cho nên do dự.
Chu Kiều Kiều thần sắc bi thương,  rõ còn hỏi, “Ngươi với cha ngươi cùng một kiểu thanh cao,   coi trọng  như . Cho nên, ngươi hôm nay là đến xem chúng  đến cùng khốn khổ đến mức nào  ?
Như ngươi suy nghĩ, chúng  nghèo rớt mùng tơi,   săn còn  thương, vô cùng thê thảm, ngươi hài lòng ?!”
Thái độ của Chu Kiều Kiều lúc  khiến Trương Hi  ngờ tới.
Hắn     .
Hắn  thể hạ   cầu xin một tên trộm, cầu xin một kẻ ăn mày!
Miên Miên cũng , “Ca ca, cha và tổ mẫu lòng  ác độc,  cũng  kém bao nhiêu. Các  mới thật sự là  một nhà,   đừng tìm chúng  nữa.”
Trương Hi c.ắ.n môi.
Nam Nhi giật giật ống tay áo của Miên Miên, nhỏ giọng , “Tỷ tỷ, tỷ   thể  chuyện với ca ca như ? Hắn……  sẽ thương tâm đó.”