Ngược là đáng yêu.
“Chất lượng …… Hẳn là đắt , hảo ý của Trần lão bản vốn nên cự tuyệt, nhưng tình huống nhà chúng Trần lão bản cũng , thực tế thích hợp dùng đồ trang sức quý giá như , đa tạ ông.”
Chu Kiều Kiều đem dây hoa cỏ trả cho Trần lão bản.
Trần lão bản ngược nghĩ tới Chu Kiều Kiều sẽ cự tuyệt.
Hắn chỉ ngừng một chút, nữa đem dây hoa cỏ cho nàng, “Yên tâm, sẽ mang đến phiền phức cho các ngươi, nếu cũng dám tùy tiện lấy đưa ngươi.”
Tuyền Lê
Chu Kiều Kiều cuối cùng Trần lão bản cứng rắn nhét dây hoa cỏ.
Từ Dân Sinh tửu lâu , liền đối diện gặp Triệu lão bản của tửu lâu Ngũ Vị Hương Triệu Tâm Khoan.
Triệu Tâm Khoan cũng tròn trịa , mặt cái cằm đều lên nhiều.
“Triệu lão bản, lâu gặp.”
Triệu Tâm Khoan mặt lộ vẻ vui mừng, “Là Chu Nương Tử , thật đúng là nhiều ngày thấy, gần đây phu quân của ngươi còn tìm ngươi phiền phức ? Ngươi trôi qua ?”
Chu Kiều Kiều , “Không , nhờ Triệu lão bản hỗ trợ, bây giờ thỉnh thoảng đưa cho Trần lão bản thịt rừng, kiếm chút tiền sinh hoạt, mỗi ngày trôi qua .
A, đúng ……”
Chu Kiều Kiều lúc đầu giữ hai con gà rừng cùng một con thỏ hoang về nhà ăn.
Hiện tại liền lấy một con gà rừng cho Triệu lão bản.
“Con gà rừng thịt sờ liền thấy thịt căng đầy, khẳng định ngon, Triệu lão bản tuyệt đối khách khí với .”
Nàng bất chấp tất cả, trực tiếp thả trong tay Triệu lão bản.
Triệu lão bản vốn cự tuyệt.
Nghĩ nghĩ, đây rốt cuộc là một phen hảo tâm của Chu Nương Tử.
Liền nhận lấy.
“Vừa vặn sinh đứa thứ hai, cho nàng lễ, nàng khẳng định cao hứng.”
Chu Kiều Kiều gật đầu, “Được, sẽ quấy rầy Triệu lão bản, .”
Triệu lão bản phất tay, “Hẹn gặp .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ba-co-cuc-pham-khong-di-tranh-nan-vao-rung-sau-san-manh-thu/chuong-89.html.]
Chu Kiều Kiều rời khỏi Dân Sinh tửu lâu, đến đường mua chút mì sợi cùng chút đồ ăn vặt, liền mang về nhà.
Trên đường, nàng ghé qua nhà Hầu Tử.
Nương Hầu Tử hôm nay phơi nắng trong sân viện, thấy Chu Kiều Kiều đến, vội vàng từ ghế xích đu dậy, “Kiều Kiều, mau tới, .”
Chu Kiều Kiều nhà, đem thỏ rừng thả bên nương Hầu Tử, “Đại nương, con thỏ rừng thương chút dữ, Trần lão bản dám giữ .
Ta thẩm thích ăn thịt thỏ, cố ý cầm đến cho ngươi.”
Nương Hầu Tử cao hứng đến nếp nhăn nơi khoé mắt đều sâu.
“Thật sự là quá cảm tạ ngươi, nhưng cũng thể nhận lễ của ngươi, cùng Nhi Tử thương lượng qua, tán thành kế hoạch đó chúng , thì ngươi đưa tới thịt rừng, liền thử một chút, xem thể bán ?.”
Nói là ngay.
Nương Hầu Tử lập tức dẫn Chu Kiều Kiều bếp nhà họ.
Vào bếp, nương Hầu Tử như cá gặp nước, vui vẻ bận rộn.
“Ta và lão gia đều thích ăn ngon, chỉ cần đồ ăn lọt tay , đều thể biến nó thành những món ăn ngon tuyệt vời.”
Chu Kiều Kiều bên cạnh nương Hầu Tử thuần thục buộc chân con thỏ, treo ngược nó lên, dùng cây cán bột đập mạnh đầu con thỏ.
Một tiếng “bốp” trầm đục vang lên, da đầu Chu Kiều Kiều tê dại.
Cảm giác như đầu chịu một đòn.
“Đại nương, dùng chày đập c.h.ế.t thỏ mà dùng dao?”
Chẳng lẽ cắt một nhát là xong ?
Nương Hầu Tử , “Ta thì con thỏ sẽ đau, bộ lông trắng muốt còn thể giữ nguyên để quần áo, găng tay, bọc đầu gối gì đó.”
Chu Kiều Kiều a a a vài tiếng.
Được lợi ít.
Sau gần nửa canh giờ, con thỏ biến thành từng miếng thịt nhỏ.
Chu Kiều Kiều cay xè bởi ớt xào, chịu nổi, bèn rời khỏi bếp.
Nương Hầu Tử thấy , vội vàng quan tâm hỏi.