Cố Du Du trông gầy hơn Miên Miên, khuôn mặt cũng thiếu sự đầy đặn đặc trưng của trẻ con, nhưng đường nét thanh tú – đó là nhờ di truyền từ cha . Gầy nhưng vẫn xinh.
Có lẽ vì bao giờ bạn nhỏ nào chủ động đến gần như , Du Du ôm chặt lấy chân , theo phản xạ trốn. khi cô bé ngẩng lên thoáng qua gương mặt nghiêm nghị của Tần Thao, cuối cùng cố gắng yên.
Miên Miên lúc xuống.
Chiếc balo mini bé xíu như đồ chơi , mà chứa cả một kho báu nhỏ. Cô bé tỉ mỉ lục tìm từng món, lấy từng thứ nhỏ xinh – từ lọ nhỏ đựng hạt màu, cho đến thanh kiếm gỗ, gỗ mini... Mỗi món đều vặn với bàn tay bé bỏng, tinh xảo đến lạ.
DTV
Các nhân viên hậu trường xung quanh đều tò mò đến mức kìm mà thụp xuống theo, mắt dán bàn tay Miên Miên. Quả thật kỳ diệu – một chiếc balo nhỏ thế, mà chứa nhiều thứ đến ?
Thế nhưng, Cố Du Du vẫn còn dè chừng, rõ ràng thực sự thu hút. Đôi mắt vẫn nhưng cả vẫn giữ cách.
Cho đến khi Miên Miên lấy hai chiếc kẹp tóc hình bướm màu xanh biển. Chúng cài một miếng gỗ nhỏ, khi rút khỏi túi, cánh bướm theo gió rung rinh, như sắp bay lên trời – đến mức khiến lớn cũng sững sờ.
Lần , Cố Du Du buông tay khỏi chân , khom xuống đất, chăm chú đôi kẹp tóc.
Đừng là Du Du – một đứa trẻ ba tuổi – khó lòng cưỡng vẻ , đến cả Lưu Huệ – một trưởng thành từng tiếp xúc với vô đạo cụ phim ảnh, cũng bất giác thụp xuống theo con gái, tiến gần hơn để kỹ.
Lưu Huệ đóng bao nhiêu bộ phim cổ trang, cô quá quen thuộc với các loại phụ kiện giả cổ mô phỏng cổ vật. đôi kẹp ... từng đường nét chạm khắc, sắc độ của màu nhuộm, độ tinh xảo trong thiết kế — tất cả đều hàng bình thường.
Cách đây lâu, cô mới thấy một cặp gần như y hệt trưng bày trong viện bảo tàng. Nếu đúng là hàng thật, thì đây chỉ là món trang sức cổ mà còn là báu vật quốc gia. Khi dùng để phim, ký hợp đồng bảo hiểm và cam kết bồi thường gấp mười nếu hỏng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ba-co-nhi-tay-om-sua-tay-boi-toan/chuong-52.html.]
Miên Miên đúng là một cô bé rộng rãi quá mức. Hay là do nhà họ Tô giàu đến mức khủng khiếp thật, mới thể lục trong balo nào vòng tay ngọc trai, nào đồ chơi cổ xưa, giờ đến cả kẹp tóc tinh xảo đến ?
Lưu Huệ thì trong lòng cảm khái là một chuyện, nhưng âm thầm cầu mong con gái đừng quá thích đôi kẹp bướm đó.
Quà quý giá như thế, nếu con bé nhận thật, thì cái ơn trả cho hết? Nhất là khi Tô Trần Phi vẻ cũng chẳng ưa gì cô – chuyện sẽ càng thêm khó xử.
Ai ngờ, nghĩ gì liền tới đó – Cố Du Du đột nhiên nhỏ giọng thốt lên:
"Bướm... quá."
Miên Miên lúc còn đang loay hoay lôi một chiếc búa đồ chơi nhỏ, thấy câu khen liền chút do dự đưa luôn đôi kẹp tóc sang:
"Vậy tặng nha!"
[Ôi ơi ôi ơi! học chuyên ngành khảo cổ đây! Hồi một giáo sư bắt luận văn về đồ trang sức thủ công cổ, đôi kẹp y hệt từng thấy trong viện bảo tàng! Nghe là bảo vật mà ngày xưa hoàng đế riêng cho công chúa út cưng nhất. ]
[Hả? Đồ trong viện bảo tàng á? Không là đồ trộm chứ? Nhà họ Tô giàu kiểu do buôn đồ cổ chứ? @Cảnh sát Bắc Thành]
[Ủa khoan khoan đừng vội gán tội, cái gỗ lúc nãy cũng quá tinh xảo mà. Bà cô nhỏ lấy bướm như , chắc cũng chuyện gì kỳ quặc. Biết gia đình cô bé truyền thống thủ công thì ?]
[Dù nữa, bà cô nhỏ dễ thương quá trời! mà cái kẹp như chắc ôm suốt nỡ tặng ai !]