Còn , ngày ngày lo từng bữa ăn giấc ngủ, đổi món để kiểm soát đường và muối, chăm chút từng bát canh chén cháo dinh dưỡng.
Buổi tối thì rửa chân, massage, phục vụ từng li từng tí, mà cuối cùng gán cho cái mác “tâm địa đen tối”, “ham tiền hưu của ba ”.
Nhìn gương mặt giận dữ và lạnh lùng của họ, chẳng còn chút sức lực nào để tiếp tục thanh minh.
Thôi thì, nếu trong mắt họ sự quan tâm của chỉ là phiền phức dư thừa, cơ thể họ, họ đối xử thế nào cũng .
hờ hững tháo tạp dề, giọng lộ rõ sự mệt mỏi:
“Ba, , nếu hai thấy Tô Lôi điều hơn, cứ để nó chăm sóc.”
Khóe miệng Tô Lôi khẽ giật vài cái.
mặt đông , cô vẫn cố nặn nụ gượng:
“Được thôi, gì to tát . Chăm sóc ba vốn là bổn phận của con cái mà.”
“ chị , nếu chị phủi tay, nữa, thì trả tiền chị xài của ba suốt ba năm nay chứ?”
“Ba mỗi tháng tám ngàn tiền hưu, chị ăn ở nhà, dùng đồ nhà, hưởng bao nhiêu. Tính nhẹ cũng ba ngàn một tháng, ba năm là mười vạn tám. Em ép, chị đưa mười vạn là .”
sững một lúc, tưởng nhầm.
Đến khi cô dí mã QR sát mặt, mới cô nghiêm túc.
phí lời cho những điều vô lý nữa, buông tạp dề thẳng tới cửa.
Tô Lôi lập tức lao tới, dang tay chắn ngang:
“Đi mà hối hả ? Chột đúng ?”
, thẳng cô , giọng lạnh như băng:
“Tô Lôi, tự hổ chút . Rốt cuộc ai mới là lấy tiền hưu của ba , cô còn rõ hơn .”
sang ba , giọng tha thiết:
“Ba, , con từ nhỏ hai luôn thiên vị Tô Lôi. ba năm qua con chăm sóc ba hết lòng như thế, xin hai thử đặt tay lên tim mà , con từng lấy một đồng tiền hưu nào ?”
Ba lập tức tránh ánh mắt . Mãi một lúc , mới ấp úng:
“Ba mỗi tháng tám ngàn, tháng nào cũng chẳng dư nổi đồng nào. Ba ăn bao nhiêu chứ? Chắc chắn là do con giữ hết.”
Câu như lưỡi d.a.o cùn, từ từ cắt đứt chút hy vọng cuối cùng trong .
Sắc mặt họ hàng cũng đổi khác, bắt đầu thì thầm chỉ trỏ.
Một luồng lạnh lẽo tràn thẳng xương tủy, đến cả giận cũng hóa thành bất lực.
Họ – hoặc cố tình – rằng hàng tháng ba đưa cho Tô Lôi năm ngàn, chỉ giữ ba ngàn để chi tiêu sinh hoạt.
Số tiền đó chỉ đủ cho những bữa ăn dưỡng sinh và chi phí thiết yếu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ba-me-chi-thuong-em-gai-toi-nhuong-em-cham-ba-me-khi-ve-gia/2.html.]
Ba năm qua vì chăm sóc ba , tiết kiệm đến mức chẳng dám mua nổi cái áo mới cho .
“Cô tính tiền đúng ? Được, tính cho rõ.”
“Ba đưa cô năm ngàn mỗi tháng, ba năm là mười tám vạn. Cô trả mười tám vạn , sẽ trả mười vạn cô .”
phòng lấy một xấp hóa đơn, ném thẳng mặt cô :
“Đây là bộ tiền viện phí lớn nhỏ của ba suốt ba năm qua. Sau khi bảo hiểm chi trả, vẫn còn thiếu hai mươi vạn. dùng hết tiền chia ly hôn để bù . Vậy cô cũng trả cho mười vạn chứ?”
Sắc mặt Tô Lôi lập tức tái mét, khí thế ban đầu bay biến sạch.
Mẹ tức đến mức đập mạnh đùi:
“Mọi xem! là nó, nó vài câu thôi mà nó lôi chuyện cũ tính toán, còn dám trừng mắt với !”
“ thật là khổ, vất vả nuôi nó lớn, giờ về già chịu sự vô ơn như thế!”
Nhìn bà vẻ như đối xử tệ bạc đến mức chịu nổi, tim nặng trĩu.
Bao nhiêu ấm ức dồn nén nhiều năm cuối cùng cũng bùng nổ:
“Mẹ , chê con vô dụng, nhưng quên – chính ép con cưới Trương Chí Vĩ. Kết quả thế nào? Anh ngoại tình, còn tẩu tán cả tài sản! Con mới nông nỗi trắng tay như bây giờ!”
Dứt lời, xoay , đẩy cửa bước .
Sau lưng vang lên tiếng gào xé họng của :
“Đồ con bất hiếu! Mày oán trách tụi tao đúng ?!”
“Được lắm! Bước khỏi cửa thì đừng hòng về nữa!”
Cuộc cắt đứt diễn đột ngột đến mức kịp phản ứng.
May mắn là vì chăm sóc ba nên đó thi bằng quản lý sức khỏe. Bình thường nhận vài ca tư vấn online cũng đủ góp nhặt chút tiền, đến mức màn trời chiếu đất.
thuê một phòng nhỏ trong nhà trọ thanh niên. Phòng lớn, nhưng rẻ, sạch và gọn gàng.
Nằm giường, trằn trọc mãi ngủ , lòng nặng như đeo đá.
mở trang cá nhân của Tô Lôi. Chẳng chút nào giống như gia đình “đứt ruột” vì rời .
Cô đăng liền một album chín tấm, rạng rỡ, tay còn ôm bát cơm đầy ắp.
Tô Lôi gắp cho đầy cả tô thịt với hải sản, bữa còn mang một miếng bánh kem thật lớn.
Chú thích:
“Chúc yêu sinh nhật vui vẻ! Ngày nào cũng ăn ngon, sống khỏe ~”
Một tấm khác là đang cụng ly với ba :
“Ba vẫn uống rượu như xưa, phong độ lắm. Có tiếc tiền rượu nên cấm cản, chứ thật chẳng hiểu gì về hiếu đạo.”