BA MẸ CHỈ THƯƠNG EM GÁI, TÔI NHƯỜNG EM CHĂM BA MẸ KHI VỀ GIÀ - 5

Cập nhật lúc: 2025-12-10 15:07:55
Lượt xem: 1,017

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Không chỉ mà cả ba đều sững sờ.

 

Tô Lôi cũng quỳ theo, giọng run run:

 

“Ba , bọn con thật lòng yêu bên một thời gian … chỉ vì sợ hai phản đối nên dám …”

 

Nhìn cảnh hai họ quỳ đất, diễn cảnh yêu sâu nghĩa nặng, ói.

 

là… một nhà thì chẳng chung cửa. Làm chuyện như hổ ?!”

 

đẩy cửa bỏ , gần như chạy trốn khỏi đó.

 

Buồn nôn đến mức thở nổi.

 

Chiều cùng ngày, Tô Lôi lập tức đăng ảnh ôm hôn Trương Chí Vĩ lên mạng xã hội:

 

“Vòng vo mấy năm, cuối cùng cũng gặp đúng .”

 

Cả họ hàng bạn bè sững sờ.

 

Trương Chí Vĩ tự xưng “rể quý”, thuê ngay hộ lý chăm ba như vua chúa, họ vui sướng mặt.

 

Tô Lôi thì ngu ngốc nghỉ việc, sống kiểu “phu nhân nhà giàu”, ngày nào cũng du lịch, shopping, khoe ân ái.

 

Tô Lôi tham lam, lười nhác. Trương Chí Vĩ thì keo kiệt, trăng hoa. Ba cực kỳ khó tính.

 

Cái kiểu “êm ấm giả tạo” , chắc chẳng bền.

 

điều bất ngờ là — nó sụp đổ còn nhanh hơn nghĩ.

 

Hôm đó, đang dạy lớp sức khỏe cho cao tuổi ở phòng sinh hoạt cộng đồng thì thấy đẩy ba xe lăn cửa.

 

Hai dựa , mặt mày hốc hác, bằng ánh mắt đầy oán hận.

 

Một tình nguyện viên tưởng họ đến học thì chạy đỡ.

 

Còn kịp gì, hất mạnh tay cô , giật lấy cây gậy của ba.

 

Bà đỏ ngầu mắt, như phát điên, lao phòng sinh hoạt, vung gậy đập loạn:

 

“Đồ bất hiếu! Đồ vô ơn! Ba mày bỏ mặc thì lo, chạy lấy lòng già nhà ! Mày đúng là đồ hèn!”

 

Các cụ già hoảng hốt sát tường, suýt trượt ngã.

 

Bàn ghế đổ rầm rầm, ly tách vỡ tung tóe.

 

vội buông máy đo đường huyết, chạy tới giữ tay bà:

 

“Đây là công việc của con! Mẹ đừng loạn nữa!”

 

Mẹ , gương mặt méo mó, giơ gậy đập thẳng xuống trán .

 

“Công việc của mày là hầu hạ ba mày!”

 

Bốp!

 

Cơn đau như nổ tung, m.á.u nóng chảy xuống mặt.

 

Người xung quanh hét lên, tình nguyện viên lao tới giữ .

 

Mẹ run rẩy, gào đến khản giọng:

 

“Tại mày lo cho tụi tao! Tao mới tiểu đường nặng thêm! Ba mày mới đau thắt n.g.ự.c đặt stent! Giờ đầu gối hỏng, nổi!”

 

“Nếu mày chịu chăm như , tụi tao đến nông nỗi ?!”

 

từng thấy kiểu cha nào vô lý đến mức .

 

ôm trán rướm máu, giọng run lên vì phẫn uất:

 

lo thì bảo tâm địa đen tối, lấy tiền hưu! lo thì đổ là bệnh tình nặng thêm! Rốt cuộc gì hai mới lòng?!”

 

Ba chống tường, quát:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ba-me-chi-thuong-em-gai-toi-nhuong-em-cham-ba-me-khi-ve-gia/5.html.]

“Cô cấm dùng cái giọng đó với ba ! Tao sinh mày, là ơn trời biển! Mày nuôi nấng tụi tao là lẽ đương nhiên!”

 

như con thú dồn đến đường cùng:

 

“Hai chuyện thì tìm Tô Lôi! Không thương nó nhất, tin nó nhất ?!”

 

“Tất cả thứ nhất đều cho nó! Còn chuyện nhất thì bắt chịu?!”

 

Một câu như chạm trúng dây thần kinh.

 

Mẹ đột nhiên sững, rít lên:

 

“Chắc chắn là mày giở trò dơ dáy gì đó, nên Lôi Lôi với Trí Vĩ mới thèm lo cho tụi tao nữa!”

 

“Lôi Lôi nửa tháng nay xuất hiện, gọi thì tắt máy!”

 

“Trí Vĩ trả tiền hộ lý, đóng tiền thuốc, bệnh viện đuổi tụi tao !”

 

sửng sốt.

 

Chưa kịp gì, vung gậy đ.á.n.h lưng :

 

“Đều tại mày! Đồ chổi! Trả Lôi Lôi cho tao! Trả con rể tao đây!”

 

Gậy giáng xuống liên tục, m.á.u trán khô, lưng đau buốt như xé.

 

Nhìn hai già điên loạn, gần như thở nổi.

 

Ba năm chăm sóc hết lòng, đổi là thế .

 

trốn khỏi họ, họ vẫn đuổi theo phá nát cuộc sống của .

 

Quản lý cộng đồng chạy tới, vì để giải thích với phụ các lớp cao tuổi, họ lập tức quyết định sa thải .

 

Công việc khó khăn lắm mới tìm , nơi thể chứng tỏ họ phá nát trong phút chốc.

 

, .

 

cũng đầu .

 

, nếu tự tay cắt sợi xích trói nửa đời, sẽ chẳng bao giờ nổi một cuộc sống bình thường.

 

“Được ,” , thẳng dậy, “ đồng ý.”

 

sẽ đưa con gái ngoan và con rể quý của hai về.”

 

Ánh mắt ba lập tức sáng rực, vội thúc giục gọi cho Tô Lôi.

 

chỉ lạnh trong lòng — đến họ còn liên lạc , thì thể ?

 

Quả nhiên, đầu dây bên chỉ vang lên giọng máy vô cảm: “Thuê bao quý khách hiện liên lạc …”

 

chuyển sang bấm của Trương Chí Vĩ. Điện thoại reo vài hồi mới bắt máy.

 

Âm thanh ầm ĩ vang lên: nhạc xập xình, tiếng ly chạm loảng xoảng.

 

“Ồ, chị vợ cũ đây . Tìm chuyện gì?”

 

bật loa ngoài để ba thể từng chữ.

 

“Trương Chí Vĩ, từng sẽ chăm sóc ba . Vậy tại cắt tiền t.h.u.ố.c với tiền lương của hộ lý?”

 

“Còn Tô Lôi nữa, kêu cô về thăm ba . Biến mất lâu như , họ lo lắm.”

 

Trương Chí Vĩ bật khinh bỉ:

 

Lôi Lôi về. Không gặp hai phiền phức thì bảo gì?”

 

Cơ thể ba cứng đờ, thở trở nên dồn dập.

 

Chưa kịp để họ mở miệng, Trương Chí Vĩ tiếp:

 

“Còn tiền t.h.u.ố.c với tiền hộ lý là do chính Lôi Lôi yêu cầu dừng. Cô tiêu hết — mua túi hiệu, đồ các kiểu.”

 

Loading...