Ông nhe hàm răng vàng khè, như ban ơn:
 
“ thấy, cái đứa giả… tên Lâm Vãn Tình , nom cũng . Nay sự  rõ, nó mới là đứa vốn định gả cho  thuở … Hay hai vị  chủ, đền nó cho  ?”
 
“Choang—”
 
Thìa bạc trong tay Lâm Vãn Tình rơi  đĩa sứ.
 
Mặt bà  đổi, chỉ nhấc khăn ăn khẽ chấm khóe môi, mắt quét qua ông ngoại, lạnh như băng.
 
Vợ chồng nhà họ Lâm cũng  còn giữ nổi nụ  xã giao cuối cùng, môi mím chặt, coi bộ khó mà nhịn thêm.
 
Vẫn là ngoại    giảng hòa:
 
“Vãn Tình ư, con bé lập gia đình lâu . Chồng nó là con trai duy nhất của đại phú Giang Nam,  sinh hai đứa.”
 
“Kết hôn  ?” Ông ngoại chép miệng, “Tiếc quá, giá mà xưa nó gả cho …”
 
 tưởng ngoại sẽ nổi giận.
 
 bà  mỉm .
 
Cười đến nếp nhăn đuôi mắt cũng giãn .
 
“Có điều… ông   đòi bồi thường, cái đó thì  thành vấn đề.”
 
Bà ngừng, ánh mắt đảo qua đám  nhà họ Vương đang vểnh tai.
 
“Những thứ  đây   đòi,   những đáp ứng, mà còn… đáp ứng gấp đôi!”
 
Bà  sang ông ngoại:
 
“Ông già, lúc nãy ông  hai  giúp việc hầu hạ? Thế thì   đủ!”
 
Bà càng  hiền: “ cho ông bốn ! Toàn trẻ , tay chân nhanh nhẹn! Thêm tài xế riêng với chuyên gia dinh dưỡng, để   hầu ông cho tử tế!”
 
Ông ngoại phấn khích suýt bật khỏi ghế, miệng “ối giời ơi” rối rít, như   hoàng đế đến nơi.
 
Ngoại  qua :
 
“Cường, con đòi  phó tổng hả? Không , nhỏ quá.”
 
Ngoại giơ một ngón tay, khẽ lắc.
 
“Mẹ để nhà họ Lâm tách riêng cho con một công ty, con  tổng giám đốc,  đại diện pháp luật là con! Cả công ty  một  con!”
 
Mắt  trợn tròn, thở dồn dập.
 
Tới lượt mợ: “Con dâu , con sinh cho nhà họ Vương đứa cháu đích tôn vàng là Diệu Tổ, công lao lớn nhất. Túi xách hàng hiệu với quần áo xa xỉ, chắc chắn  thiếu phần con! Lát nữa, để Vãn Tình dẫn con  vòng tròn phu nhân thật sự ở Thượng Hải, cho mở mang phồn hoa đô hội!”
 
Mợ ôm miệng ré lên một tiếng, mắt lấp lánh  trời.
 
Cuối cùng, bà ngoại xoa đầu Diệu Tổ: “Còn cháu ngoan của bà, Diệu Tổ. Trường quý tộc là  học! Còn  là trường quốc tế song ngữ! Bà để cháu  ‘tiểu thái tử’ thật sự!”
 
Chuỗi “ân huệ” dồn dập  như những quả b.o.m tạ, nện cho bốn  nhà họ Vương choáng váng, hạnh phúc đến suýt ngất.
 
Họ  dám tin  tai , đồng loạt  sang ông Lâm để xác nhận.
 
Ông Lâm mặt  đổi sắc, chỉ nhấc chén , nhàn nhạt bảo:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ba-ngoai-50-tuoi-la-thien-kim-hao-mon-ca-nha-muon-ban-ba-duoc-gia/3.html.]
 
“Minh Châu là con gái thất lạc nay tìm  của chúng . Con bé  gì, chính là như thế. Nhà họ Lâm, đều  con bé.”
 
Được “mệnh lệnh tối cao” gật đầu, bốn  đối diện lập tức phát cuồng!
 
Họ trở mặt còn nhanh hơn biến diện Tứ Xuyên, lập tức đổi sang vẻ nịnh nọt khúm núm, vây quanh bà ngoại, miệng một câu “ ”, một câu “bà ”, lời tâng bốc tuôn  như  mất tiền.
 
 lúc , mợ như sực nhớ  điều gì, đảo tròng mắt, chỉ  hỏi bà ngoại:
 
“Mẹ, thế  tính cho con nhỏ  cái gì? Nó  thể đem  so với Diệu Tổ nhà  ! Nếu nó cũng  trường quý tộc, thì Diệu Tổ nhà   học chỗ còn  hơn nữa! Nó  gì, Diệu Tổ nhà    gấp đôi!”
 
Mọi ánh mắt  đổ dồn về phía .
 
 căng thẳng siết c.h.ặ.t t.a.y bà ngoại.
 
Chỉ thấy bà kéo   lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng,  với họ:
 
“Phán Phán từ nhỏ theo  chịu khổ, gan bé,  chịu  chỗ đông  phô trương. Trường quý tộc gì, nó cũng theo  kịp.”
 
Bà ngừng một thoáng, giọng thản nhiên như kể chuyện lặt vặt:
 
“Về , nó theo sát bên , chăm nom sinh hoạt hằng ngày cho . Một bà già  về thành, ắt cần   cận trò chuyện. Nó… bưng  rót nước cho  là .”
 
Lời   tai mợ khác gì tuyên bố  là đứa ở,  kiếp hầu hạ .
 
Mợ lập tức hài lòng,  nở tận mang tai:
 
“Ôi chao, vẫn là  nghĩ chu đáo! Phán Đệ  theo hầu  là phúc của nó!”
 
Bữa tiệc kết thúc trong  khí chủ khách đều vui.
 
Nhà họ Vương khoác vai , ngà ngà men rượu bước  khỏi nhà hàng, chìm trong giấc mộng một bước lên mây.
 
Hoàn   nhận  phía —
 
Ánh mắt nhà họ Lâm lạnh như băng, như đang  một bầy tử tù sắp đến ngày.
 
6
 
Sau bữa tiệc, bà ngoại sắp xếp cho bốn  nhà họ Vương  một căn biệt thự ngoại ô.
 
Ban đầu họ còn chê xa trung tâm,  xứng “đẳng cấp”.
 
 khi thấy nội thất xa hoa ngang khách sạn năm , cùng hàng dài tài xế,  giúp việc, đầu bếp khom lưng chào,  bất mãn đều hóa thành cuồng hỉ.
 
Họ hí hửng nhận lấy “khu nhà giàu” , tưởng từ đây phất như diều.
 
Còn , theo bà ngoại, bước  ngôi nhà thật sự của bà.
 
Cổ trạch nhà họ Lâm là một khu sân vườn cổ điển giữa chốn phồn hoa mà tĩnh lặng: đình đài lầu các, cầu nhỏ nước chảy.
 
Phòng ngủ của bà ở tầng hai hướng Nam,  ban công lớn. Chỉ riêng phòng ngủ  rộng bằng cả căn nhà quê của chúng .
 
Ngoài , bà  phòng áo riêng, thư phòng,  thất…  thứ đều  bày biện tinh tế, đúng chuẩn một tiểu thư chân chính.
 
Ở đây, bà ngoại  còn là kẻ  gọi đến quát : “Ê!”, “Bà già!”, “Bà nội Diệu Tổ”.
 
Vợ chồng nhà họ Lâm luôn dịu dàng gọi bà:
 
“Minh Châu.”