7.
“Làng ma?”
“Chết nhiều  già?”
 cảm thấy tóc gáy  dựng  cả lên.
Nhà  thuộc họ lớn trong làng Ngô Gia,  già trong họ nếu  đến hàng trăm thì cũng  vài chục.
Thế nhưng mấy năm qua,   từng    ai trong dòng họ qua đời.
 lúc , tiếng thông báo của WeChat vang lên liên tục như pháo nổ giòn giã.
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
 mở điện thoại  xem, là các video chúc Tết Trung Thu của họ hàng trong nhóm gia tộc.
 nhấn  một đoạn, gương mặt hiền từ của Ông ba chiếm gần nửa màn hình.
Ông   những lời chúc an khang thịnh vượng quen thuộc,  lưng là phòng khách sáng trưng đèn đóm.
Bà Ba thì đang bày mâm cỗ đầy đồ ăn,   tươi bưng lên một đĩa bánh trung thu khoe với ống kính.
 c.h.ế.t lặng.
Lúc , xe  rẽ  con đường đất bùn lầy lội của làng Ngô Gia.
Nhà Ông ba chính là căn nhà đầu tiên ở đầu làng.
Thế nhưng, cửa sổ nhà ông tối đen như mực.
Không chỉ ,  phóng tầm mắt  xa, con đường làng ngoằn ngoèo chìm trong bóng tối,   lấy một ánh đèn.
Toàn bộ ngôi làng gần như chìm trong bóng đêm.
Tay  cầm điện thoại run lên bần bật.
Tài xế thấy  im lặng, cũng bắt đầu hoảng:
“Cô gái? Cô  gì  chứ, đừng   sợ.”
 lúc ,    còn tâm trí để trả lời ông .
Vì ngay giây  đó, trong nhóm gia tộc  WeChat, những  lớn tuổi đồng loạt gửi cùng một tin nhắn:
Ông ba: [Đừng về nhà @Ngô Giai Giai]
Thím hai: [Đừng về nhà @Ngô Giai Giai]
Bà Năm: [Đừng về nhà @Ngô Giai Giai]
Bác Cả: [Đừng về nhà @Ngô Giai Giai]
….
8.
Những tin nhắn trong nhóm vẫn tiếp tục tràn màn hình.
Mồ hôi to như hạt đậu,  ngừng từ chân tóc chảy dọc xuống cổ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ba-noi-gia/4.html.]
Trong lòng  dâng lên một suy đoán kinh hoàng nhất: Họ…   còn là  nữa.
Vậy họ là gì? Là ma ư?
Thế nhưng  còn  kịp suy nghĩ rõ ràng, tài xế đột ngột đạp phanh một cú thật mạnh.
Đầu  đập thẳng  lưng ghế phụ phía , đau nhói.
Tài xế  đầu , sắc mặt trắng bệch như tờ giấy,  khác gì .
“Cô gái… cô xuống xe ở đây . Hôm nay coi như  xui,   cần  cô đến đây  gì, nhưng   lấy tiền nữa.”
Nói , ông  đuổi  xuống xe,  lái xe chạy mất hút.
  sững ,  chằm chằm  cửa sổ tối đen của nhà Ông ba.
Một lúc lâu ,  mới nuốt khan một cái, bước đến gần.
Bà Ba   với bà nội , hồi nhỏ  thường xuyên qua đây chơi.
 giờ đây, sân nhà của Ông ba  đổ nát hơn nhiều so với ký ức của .
Cửa  khóa,  dùng sức đẩy là mở  ngay.
Một luồng ẩm mốc, ngột ngạt ập thẳng  mặt.
Trong nhà   chút ánh sáng nào, còn tối hơn cả bên ngoài.
 cẩn trọng gọi:
“Ông ba? Bà Ba?”
Không ai trả lời.
  mò tìm công tắc đèn  tường, bật liên tục mấy ,   phản ứng gì cả.
 đành mở đèn pin điện thoại, rọi về phía .
Trong phòng khách, ghế sofa và bàn ăn đều phủ khăn trắng, sàn nhà phủ đầy bụi dày.
Rõ ràng nơi   bỏ hoang từ  lâu .
 tiếp tục bước  trong, ánh đèn điện thoại chỉ rọi  một  nhỏ.
Bỗng một tia sét xé ngang trời.
Cả căn nhà  ánh sáng trắng lạnh chiếu rọi trong nháy mắt.
Ngay  đó, tiếng sấm rền vang khiến căn nhà chìm  bóng tối  nữa.
Trong tiếng sấm đùng đùng,  ngã  xuống đất.
Không  vì sợ sét.
Mà là vì trong khoảnh khắc ánh sáng chớp lên đó,   thấy khuôn mặt của Ông ba và Bà Ba.
   là  thật.
Mà là… ảnh thờ treo  tường.