Đây là  đầu tiên  ruột  thấy  kể từ năm  sáu tuổi. 
 
Cha ruột thì  vẻ điềm tĩnh hơn một chút. 
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
 
 thẳng thắn : 
 
“Nghe  hai   khắp nơi tìm ? Có chuyện gì thì  .” 
 
Lâm Ngôn Hoan  từ xa, bắt đầu  video và chụp ảnh. 
 
“Bùi Muội…   con thi đỗ Bắc Đại, bố  đều  vui, giờ con   sự nghiệp thành công,  thì…” 
 
  khẩy, ngắt lời  ruột: 
 
“Vậy nên bà định để  nuôi hai  già  ?” 
 
Cha  ruột tưởng như   cơ hội,  mặt lộ  vẻ đắc ý như nắm chắc phần thắng. 
 
“Bùi Muội , pháp luật cũng , con cái nuôi dưỡng cha  là nghĩa vụ mà… con  thể bỏ mặc chúng .” 
 
Nhìn khuôn mặt của họ,  đầu tiên  nhận   những     liêm sỉ đến mức .
 
 ném một xấp bản  sổ hộ khẩu  mặt họ. 
 
Để cho oai,   cố tình in hàng trăm bản tại cửa hàng in. 
 
Còn in màu nữa. 
 
“Mở to mắt chó của các   mà ! Người giám hộ của  là chú nhỏ!” 
 
“Chú nhỏ mới là cha  ruột của !” 
 
Nói xong,   ném thêm một xấp các điều khoản pháp luật  mặt họ. 
 
“Nhìn cho rõ nhé!” 
 
“Bộ luật Dân sự  quy định rõ ràng! Nếu    khác hợp pháp nhận nuôi, thì quyền và nghĩa vụ với cha  ruột tự nhiên  hủy bỏ. Khi lớn lên,    nghĩa vụ phụng dưỡng cha  ruột!” 
 
  nhịn  mà vỗ tay cho họ, thật sự  thuyết phục bởi sự trơ trẽn của họ. 
 
“Là con cái, đúng là   phụng dưỡng  già, nhưng   nuôi tuyệt đối   là hai kẻ cặn bã như các !” 
 
Cha ruột tức giận chỉ tay  : 
 
“Mày cứ đợi đấy! Tao sẽ đưa mối quan hệ của chúng  lên mạng! Mày  nuôi chúng tao thì cứ đợi  dân mạng tấn công !” 
 
“Tao  giờ mày là học sinh xuất sắc, chú nhỏ của mày thì ngày càng  ăn phát đạt.” 
 
“Nếu mày  nuôi chúng tao,  thì chúng  cùng  bại danh liệt!” 
 
“Đến lúc đó, quán của chú nhỏ mày     đập phá  , tao  dám chắc .” 
 
 là một trò  lớn,   nhịn  mà bật  thành tiếng. 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ba-toi-la-chu-nho/11-het.html.]
“Ngôn Hoan,   hết ?”   sang hét lớn. 
 
Lâm Ngôn Hoan giơ tay  ký hiệu OK. 
 
Sắc mặt cha  ruột tái mét. 
 
“Để xem ai trong chúng  c.h.ế.t !” 
 
“Năm đó các  bỏ rơi , một đứa trẻ chỉ mới sáu tuổi,   ném về quê để mặc cho tự sinh tự diệt.” 
 
“  học suốt bao nhiêu năm, các   bỏ   một xu nào ?” 
 
“Không chịu khổ cùng  khác,  còn  hưởng phúc với  ?” 
 
“Các  lấy   mặt mũi thế?” 
 
“Cứ yên tâm, các  cứ việc  loạn  mạng,  gì cứ  hết ! Còn  đối phó thế nào,  nghĩ ở đây bất kỳ ông chủ nào cũng  rõ bộ dạng của các   chứ?” 
 
“Đằng    vô   ủng hộ, còn  lưng các  chỉ  vô  lời đồn nhảm!” 
 
“Nếu chịu  hậu quả thì cứ việc thử!” 
 
Nhìn vẻ mặt tuyệt vọng của họ,  gọi bảo vệ đến và đuổi họ  ngoài. 
 
 và Lâm Ngôn Hoan   , đang định cảm thán thì  thấy chú nhỏ. 
 
“Bùi Chi! Chú   bao nhiêu  ! Không  coi chú là !” 
 
 nắm tay Lâm Ngôn Hoan: 
 
“Chạy mau!” 
 
Ngoại truyện: 
 
Về phần cha  ruột cuối cùng  ,  cũng  quá bận tâm. 
 
Chỉ là  lâu , Lâm Thừa Dịch  gửi cho  tin tức mới nhất về họ. 
 
Những lời   lúc đó quả thực   họ khiếp sợ. 
 
Cha  ruột  vì  sống tiếp, cuối cùng mỗi   tái hôn  nữa. 
 
Mẹ ruột vì sinh kế mà   nhân viên vệ sinh tại một viện dưỡng lão. 
 
Cuối cùng bà  qua  với một ông lão hơn tám mươi tuổi. 
 
Ăn no thì chắc  thành vấn đề, nhưng cứ cách vài ngày,   bà   xuất hiện vết thương. 
 
Còn cha ruột thì , ông  qua  với một phụ nữ   chồng, cuối cùng    đánh đến mức liệt nửa . 
 
Nghe đến đây,    cảm thấy thoải mái, bật  sảng khoái. 
 
Ở đời, gieo nhân nào thì gặt quả . 
 
( Hết )