Bạch Chi - 1

Cập nhật lúc: 2025-10-27 15:25:20
Lượt xem: 37

Bạch Chi là một cái tên , trong sạch dịu dàng.

lúc ban đầu gọi tên , lúc đó tên Chiêu Di, Bạch Chiêu Di.

Nhà ở trong một khe núi, nơi đó mạng đàn bà coi trọng.

Mẹ khát khao nhất là sinh cho nhà họ Bạch một đứa con trai.

giống như một con heo nái trong chuồng, ngừng sinh nở.

Sau khi sinh liền bốn đứa con gái, cuối cùng bà cũng sinh một cặp song sinh long phượng, trong đó con trai mà bà hằng mong mỏi.

Nằm giường, bà chẳng buồn đến đứa con gái bé bỏng đang khẽ bên cạnh như mèo con, mà chỉ một lòng một ôm đứa con trai “cái ” trong tay, miệng hết gọi “cục cưng”, “bảo bối”, âu yếm hôn hít.

Mãi lâu bà mới chợt nhớ còn đứa con gái , thuận miệng đặt tên cho nó là Ngũ Nha, bảo bế nó ngoài.

Phải , chính là đứa con gái thứ tư trong nhà, và cũng là con gái duy nhất còn sống ngoài Ngũ Nha.

Ba chị gái của ngay khi chào đời ném xuống sông dìm c.h.ế.t , xác đem quăng núi, chẳng mấy chốc mất tăm, sói tha .

Vốn dĩ cũng nên là một trong những cái xác , nhưng may mắn hơn một chút, vì ông thầy bói ở làng bên rằng thể mang đến con trai cho nhà họ Bạch, nên mới tha mạng.

Giờ đây khi con trai , cũng chẳng còn giá trị, bà liền tính đến chuyện xử lý cùng Ngũ Nha.

Bán thì chẳng ai mua, trong cái thung lũng nghèo khổ ai thèm nuôi con gái vô dụng, nên cách nhất chính là như với ba chị gái , đó là dìm c.h.ế.t  chúng trong sông.

lúc đó, cha ghế rít một t.h.u.ố.c lào, lấy điếu cọc gõ gõ mặt bàn lồi lõm, mặt đen sì, giọng trầm thấp .

“Giữ hai đứa nhỏ , Kim Bảo lớn lên giúp nó.”

Mẹ vốn đang mặt nặng mày nhẹ, thế liền vui vẻ hẳn , ánh mắt cưng chiều Kim Bảo trong lòng, đưa tay nựng nịu.

“Ôi, quên mất Kim Bảo của nhỉ. Kim Bảo còn cưới vợ, đến lúc đó đem hai con tiện nữ bán cho mấy gã ế vợ trong làng, lấy tiền cho Kim Bảo cưới cô vợ xinh .”

Kim Bảo hiểu mấy lời đó, chỉ òa .

Mẹ cuống quýt dỗ dành , lẽ là do song sinh cảm ứng, hoặc do Ngũ Nha tiếng dọa sợ nên cũng cất tiếng nhỏ.

Tiếng của nó yếu ớt khiến khác mà xót xa, nhưng chẳng hề mềm lòng.

bỗng tỉnh táo hẳn, như tìm chỗ trút giận, vung ngay cây roi tre bên cạnh quật về phía .

đưa che cho Ngũ Nha, lưng nóng rát đau đớn.

vẫn hả giận, tiếp tục giơ roi hai, theo phản xạ lùi .

“Con tiện dám tránh !” Bà nổi cơn thịnh nộ, định lao đến túm tóc thì Kim Bảo chộp lấy tay bà mà mút, bà liền nhận con trai đói nên vội vàng cho bú.

Còn Ngũ Nha, chỉ thể bế nó bếp tìm chút nước cơm nguội cho nó uống, bởi chẳng đời nào để con gái “tiện tỳ” giành đồ ăn bảo bối của bà .

Còn , thường chỉ ăn đồ thừa của họ, mà cũng chẳng ăn no, ăn nhiều sẽ roi vụt lưng cùng lời c.h.ử.i rủa “đồ nợ đời”, “ăn hại”, “ hồn”.

dường như chẳng , hoặc cố tình rằng ngày nào cũng việc nặng nhọc.

Bà chỉ cần cái cớ để đánh, để mắng.

Còn cha thì chỉ một bên lạnh lùng , chẳng câu nào.

Đến khi đ.á.n.h mệt, ông mới bỏ điếu t.h.u.ố.c xuống hờ hững .

“Được , đ.á.n.h nữa là c.h.ế.t  đấy, c.h.ế.t  thì chẳng đáng giá.”

Ông thương , chỉ sợ c.h.ế.t   bán tiền.

Thật lạ, hai lẽ nhất với đời coi như kẻ thù.

tội gì? Chỉ bởi sinh là con gái ?.

Ngày tháng trôi qua, cuộc sống khác gì ch.ó lợn, nhưng vẫn sống.

nghĩ con nên sống như , nhưng chị hàng xóm bảo.

“Có phụ nữ nào chẳng sống thế .”

Chị , con gái vốn chẳng đáng giá, nếu giữ sống là ân đức lớn của cha nên mang ơn, trả nợ bằng cách trâu ngựa.

Chị còn bảo, chịu khổ một thời gian, lấy chồng sẽ lên.

Khi ánh mắt chị ánh lên hi vọng mãnh liệt.

Chị học qua chữ, , tuy bắt nghỉ học vì nhà nộp nổi học phí, nhưng ít cũng từng đến trường.

Còn thì phép, cha bảo con gái học hành chẳng ích gì, chỉ nên việc.

Nhìn chị, nghĩ lẽ chị đúng, ngay cả hiểu như chị còn tin rằng phụ nữ cam chịu, chắc chỉ sai.

đáng ngoan ngoãn, mềm mỏng, góc cạnh.

trong lòng trào dâng một nỗi phẫn uất khó hiểu.

Cho đến khi chị gả cho một lão già góa vợ, lão đ.á.n.h c.h.ế.t  ba vợ , chỉ vì một vạn tiền sính lễ, chẳng bao lâu tin chị c.h.ế.t , đ.á.n.h c.h.ế.t .

t.h.i t.h.ể chị, tím bầm, đôi mắt mở trừng trừng, tràn ngập sợ hãi và khó hiểu, hạnh phúc chị hằng mong g.i.ế.c  c.h.ế.t  chị? chị mà thấy bóng trong đó.

Gần đây, trong làng một cô giáo trẻ đến dạy, là sinh viên đại học.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bach-chi/1.html.]

Mẹ ôm Kim Bảo, giờ mười ba tuổi thở dài thườn thượt.

“Sinh viên nhỉ, chỉ sinh viên mới xứng với con trai . Tiếc là Kim Bảo còn nhỏ. Sau lớn lên, nhất định tìm cho con một cô vợ học đại học.”

Kim Bảo thế to, hai tay đầy mỡ vung loạn vô tình đập , liền nhăn mặt kêu.

“Mẹ! Con tiện đau tay con ! Nó phản, mau dạy cho nó một trận !” Ánh mắt nó lóe lên vẻ độc ác, lưng về phía , mấp máy môi.

Lee Quynn

“Rồi tao sẽ g.i.ế.c  mày và con tiện .”

Nhìn khẩu hình môi nó, tim lạnh buốt. Nó cố tình. Kim Bảo ghét , cũng ghét Ngũ Nha.

Dù chúng ăn ít nhiều, nó vẫn mong chúng c.h.ế.t , vì trong mắt nó thứ của nhà họ Bạch đều thuộc về nó, còn và Ngũ Nha chỉ là kẻ ăn bám.

Thấy cầm roi định đánh, chẳng sức mạnh từ , đẩy bà thật mạnh bỏ chạy.

Bà loạng choạng ngã đè lên Kim Bảo.

như trời sập.

chạy thật xa, tiếng vẫn vang vọng lưng.

Khi âm thanh tan biến mới dừng .

chẳng dám về nhà, chẳng , cứ mãi cho đến khi đến ngôi trường tiểu học nhỏ trong làng, một dãy nhà cấp bốn cũ kỹ, cạnh đó là khu ở tồi tàn của giáo viên.

ngập ngừng ngoài, tự thấy xứng bước nơi học hành.

Dù lúc đó trường tan học chẳng còn ai, vẫn dám tiến gần.

Bỗng lưng vang lên giọng dịu dàng.

“Xin chào, chuyện gì ?” giật , đó là một cô gái xinh , tràn đầy sức sống, mặc váy trắng tinh khác hẳn trong làng.

Còn , rách rưới, gầy guộc, xí, chỉ thể tự an ủi rằng còn sạch sẽ.

, như con chuột cống bẩn thỉu.

Lần đầu tiên, thấy rõ thế nào là cách giữa trong làng và ngoài.

cúi đầu, lí nhí.

chỉ ngang qua thôi, xin , ngay.”

mỉm , đưa tay .

là Tống Thiến Thiến, giáo viên mới đến dạy ở đây. Còn em tên gì?”

“Chiêu Di, Bạch Chiêu Di.”

đáp nhỏ, trong lòng ngập tràn ghen tị.

Tên cô thật , chẳng như mấy cái tên quê mùa “Chiêu Đệ”, “Phán Đệ” trong làng.

nghĩ mà lỡ miệng, khiến cô mở to mắt, còn đỏ mặt, định bỏ thì cô nắm lấy tay .

“Khoan , để xem vết thương .”

Cô chỉ những vết roi tay , nhẹ giọng .

định từ chối, vì với đ.á.n.h là chuyện thường.

hiểu gật đầu.

Khi cô bận rộn bôi t.h.u.ố.c cho , ngượng ngùng dậy.

“Chỉ là vết nhỏ thôi, cần .”

Cô lập tức phản đối, ép xuống.

“Không , con gái quý trọng bản .”

bàng hoàng.

Trước nay ai với như .

Họ chỉ gọi là đồ tiện, là của nợ, là kẻ quỳ gối sống, nhất sống như chó.

chỉ con trai như Kim Bảo mới đáng thương, còn thì .

Vậy mà giờ bảo cũng đáng yêu thương.

Tim ấm lên, nước mắt chực trào.

Tống Thiến Thiến nhận .

Sau khi băng bó xong, định thì cô trải chăn trong căn phòng bên cạnh, dịu dàng .

“Trời tối , ngoài đèn, về nguy hiểm lắm. Ở đây nghỉ tạm . Phòng mới dọn, sạch lắm. Em trạc tuổi em gái , thấy thiết lắm. Cứ coi như giúp vui lòng, ở chuyện nhé?”

Ánh mắt cô chứa đầy lo lắng, hiểu cô còn chỗ về, nên mới lấy cớ để giúp giữ chút tự trọng.

nghẹn ngào gật đầu.

và Tống Thiến Thiến nhanh chóng thiết.

Loading...