Bạch Cốt Tinh Nũng Nịu - Chương 49.
Cập nhật lúc: 2025-07-29 10:31:58
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Triệu Công Minh, ngươi chán sống ?! Quên mất chuyện từng đại náo Thiên Cung, đập vỡ Nam Thiên Môn ?!”
Đôi mắt Tôn Ngộ Không bốc lửa, Kim Cô Bổng chỉ thẳng n.g.ự.c Thần Tài, từng bước áp sát :
“Tin , hôm nay cho ngươi mà về?!”
“Đại Thánh…”
“Nếu Dương Tuyết từng ngươi là bằng hữu, hôm nay đập nát ngươi thành thịt vụn, gói dâng lên cho Như Lai, bảo xem xem còn dám chọc giận lão Tôn ?!”
Gió dữ cuộn lên, mây đen che trời, Tôn Ngộ Không túm lấy cổ áo Thần Tài, gằn giọng:
“Dám nghi ngờ lão Tôn nam nhân thật sự? Ngày mai cho ngươi thấy rõ, nữ nhân của , đến cả Ngọc Hoàng cũng động dù chỉ một sợi tóc!”
“Đại… Đại Thánh…”
Thần Tài nhắm mắt , trong lòng hối hận chết. Sao quên mất Tôn Ngộ Không bản tính dễ nổi giận, chuyện khéo là chọc đuôi hổ, đúng là tự tìm đường chết!
“Kinh Phật Tây Thiên gì đó, mấy thứ lừa lọc vớ vẩn, lão Tôn cần nữa!
Để cho ai thích bảo vệ Đường Tăng thì bảo vệ, bây giờ lập tức dắt Dương Tuyết rời khỏi tam giới, ngươi tin ?!”
Hắn giơ thẳng Thần Tài lên, đưa đến sát mặt :
“Hay là gần đây lão Tôn hiền quá, nên ngươi mới dám vô lễ, coi ai gì?!”
Lúc , khí thế của Tôn Ngộ Không bùng phát mãnh liệt, Thần Tài ngẩng đầu mây đen vần vũ, tia chớp nổ lách tách quanh , thậm chí cả cỏ cây núi đá cũng như bốc cháy, lúc mới thực sự hiểu chọc cái gì!
“Không… dám! Đại Thánh bớt giận, ý đó!”
Thần Tài vội vàng gượng:
“Ta chỉ… chỉ lo lắng Dương cô nương một lòng chân thành, còn Đại Thánh bận lấy kinh, hiểu rõ tình cảm thế gian, sẽ vô tình nàng tổn thương mà thôi…”
“Không đến lượt ngươi lo!”
Tôn Ngộ Không đẩy mạnh vách đá, ánh mắt sắc như dao:
“Cứ đợi đó, lão Tôn sẽ cho ngươi thấy, ai mới là hiểu lòng nữ nhân hơn!”
“Bùm!”
Một tiếng nổ vang bên tai, Thần Tài nhắm chặt mắt .
Ngay đó, Tôn Ngộ Không ném sang một bên, nhảy thẳng lên mây:
“Đã , mấy ngày tới, phiền Thần Tài ngươi đóng giả , hộ tống Đường Tăng lấy kinh! Thử nếm chút ‘niềm vui’ của đường Tây Thiên khổ sở thế nào!”
“Tôn Ngộ Không!”
Thần Tài lồm cồm bò dậy, ôm lấy thắt lưng, định từ chối, thì thấy biến mất còn tăm .
Hạt Dẻ Rang Đường
là… tức c.h.ế.t mà! Đây là chuyện quái quỷ gì ?!
Vốn định khuyên răn vài câu, cuối cùng tự chuốc họa , còn gánh giùm công việc của !
Vị thần tiên ôn hòa nhã nhặn như Thần Tài, đầu tiên vì hành động bốc đồng của mà đ.ấ.m n.g.ự.c dậm chân hối hận, đập vỡ mấy tảng đá, cuối cùng đành hóa thành Tôn Ngộ Không, tìm sư đồ Đường Tăng.
Nếu giả mạo, để phát hiện, e rằng chỉ khiến Dương Tuyết càng thêm nguy hiểm…
Một giấc ngủ say, Dương Tuyết mơ màng tỉnh dậy, ánh ngoài cửa sổ, ngủ bao lâu.
“Tỉnh ?”
Một giọng dịu dàng vang lên bên tai. Ngay đó, một ly đưa tới mặt:
“Khát đúng ? Uống chút nước .”
“Đa… Đại Thánh?”
Dương Tuyết ngơ ngác mặt, dám tin, đưa tay nhéo má :
“Ngài thật sự là Đại Thánh?”
Người mặt… ánh mắt dịu dàng, chăm chú nàng rời, khóe môi còn mang theo nụ khiến tim đập thình thịch. Người bên giường, ánh mắt thâm tình như , thật sự là Tôn Ngộ Không ?
Chẳng lẽ vẫn tỉnh ngủ?
Hơn nữa, bộ xiêm y màu khói tro mềm mại, chất vải tựa sương khói, tôn lên khí chất thanh nhã phi phàm, như gió xuân tháng ba, khiến khác cảm thấy vô cùng ấm áp…
“Trà là do bản Đại Thánh đích rót, nàng thật sự uống ?”
Tôn Ngộ Không thấy Dương Tuyết cứ ngơ ngác, liền đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ đang chạm loạn của nàng, giọng nhẹ như gió xuân:
“Đừng véo nữa, là thật mà.”
Ai bản Đại Thánh thương hoa tiếc ngọc?
Chỉ là đây… từng gặp khiến lòng rung động mà thôi.
Đối mặt với mấy cô nương phấn son tầm thường, chẳng mảy may xao động.
nữ tử mắt thì khác, yêu mà tà, nghịch ngợm mà lanh lợi, thông minh sắc sảo… còn giỏi trêu chọc vui vẻ.
“Đại Thánh, nhớ ngài lắm…”
Xác định thật sự là Tôn Ngộ Không, Dương Tuyết uống cạn ly , liền nhào lòng :
“Đã mấy ngày gặp , còn sợ ngài cô nương nào cướp mất nữa .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bach-cot-tinh-nung-niu/chuong-49.html.]
Tôn Ngộ Không kịp đề phòng, nàng đè ngã xuống đất, tai đỏ bừng bừng.
Cảm nhận tâm trạng nàng chút sa sút, cũng vươn tay ôm chặt lấy nàng, nhẹ nhàng vỗ về lưng:
“Người khiến bản Đại Thánh động lòng, từ đầu đến cuối, chỉ một, tuyệt ngoại lệ.”
“Đại Thánh, ngài…”
Vừa nhào lòng , giờ hổ đến mức cắn môi, gương mặt đỏ bừng, nhưng trách nàng vô lễ, ngược còn ôn tồn an ủi…
Tôn Ngộ Không như … thực sự khiến rung động.
Chẳng lẽ… thật sự là tráo hồn chiếm xác ?
“Dậy .”
Ngay lúc Dương Tuyết định dậy xác minh nữa, thì giọng trầm thấp, khàn khàn của vang lên bên tai…
“Ừmm… .”
Dương Tuyết dậy, mới ý thức , mà đang lên Đại Thánh?!
Nàng hoảng hốt bật dậy.
“A má ơi!”
trong lúc căng thẳng, dễ hoảng loạn. Chân tay mềm nhũn, nàng … ngã xuống bụng nữa!
“Khụ khụ…”
Tôn Ngộ Không trợn tròn mắt, vô thức bật dậy , bộ khuôn mặt đỏ bừng như máu, tim đập loạn xạ như nhảy khỏi lồng ngực!
“Đại Thánh, xin … … cố ý …”
Dương Tuyết suýt đến nơi . Nàng… nàng trêu ghẹo Đại Thánh ?!
“Không .”
Tôn Ngộ Không dậy, mà giờ thì thể… xuống .
Hai bốn mắt , tư thế vô cùng… kỳ quái.
“Ta…”
Dương Tuyết dám chạm , chống tay xuống đất, chuẩn dậy.
Ai ngờ trong mắt Tôn Ngộ Không, nàng bất cẩn ngửa , lực kéo khiến thể nghiêng hẳn…
Tệ hơn nữa là chân nàng theo bản năng siết nhẹ lấy eo .
Tôn Ngộ Không… choáng váng.
Đầu óc trống rỗng, đầu tiên trong đời cảm thấy một cảm giác… hổ thể tả.
Không đúng…
Hắn chợt nhớ, lúc còn ở Hoa Quả Sơn, từng thấy bầy khỉ yêu …
Chết c.h.ế.t c.h.ế.t !
Tôn Ngộ Không bỗng xoay , bế thốc Dương Tuyết lên, cuống cuồng gì, đành đặt nàng xuống giường, thèm ngẩng đầu lên liền vội vã chạy ngoài:
“Ta… ngoài đợi nàng!”
“Đại Thánh…”
Dương Tuyết mặt đỏ bừng đến mức thể nhỏ máu, giọng run rẩy gọi , lo giống dọa chạy mất mấy ngày xuất hiện.
“Ta . Ta chờ ngoài cửa.”
Tôn Ngộ Không dừng bước, hít sâu một , nhưng giọng vẫn định:
“Lần … sẽ trốn nữa.”
“Vâng.”
Dương Tuyết cuối cùng cũng yên tâm, nhưng vẫn ngu ngơ hiểu sự việc thành thế .
Chết thật…
Không lẽ nghĩ là loại nữ tử tùy tiện dễ dãi ?!
“Đại Thánh, ngài đừng hiểu lầm, tuỳ tiện , thật sự là… ngoài ý …”
“Ta .”
Tôn Ngộ Không ôm đầu, đáp, “Không . Ta chờ ngoài cửa.”
Nói xong, cứng đờ cả , cổ thì nghẹn động đậy nổi, kéo lê chân khỏi phòng!
“Rầm!”
Ra đến hành lang, lộn một vòng bay lên trời, cố gắng đ.â.m sầm thứ gì, chỉ ngoài hít thở, lấy chút bình tĩnh!
Nếu ai ngước , sẽ thấy trong tầng mây phía , một bóng lộn qua lộn , đó ôm đầu lăn lộn khắp nơi!
Đây là đầu tiên trong đời Tôn Ngộ Không mong nhớ “kim cô chú” của sư phụ.
Ước gì ai niệm vài câu, đau một chút, chắc mới tỉnh táo …