Lê Phán Huyên mất tích  lâu  đó, Cố Chiêu liền  tang lễ, Lê Phán Huyên  là con gái tội thần, c.h.ế.t    đời vỗ tay khen .
Tang lễ  mới  xong, Cố Chiêu  vội vàng cầu  Tống tiểu thư.
Nào ngờ, đúng  lúc ,  đội tấm da của Lê Phán Huyên sống sờ sờ  về Trường An, đem  bộ mưu tính của Cố Chiêu khuấy đảo tan tành, chẳng trách Cố Chiêu hôm nay   cái bộ dạng tức điên lên.
Thúy Vi  đến gan ruột đứt từng khúc, tiếng  gào thống khổ thấu xương của nàng chấn động đến mức sọ của  cũng tê rần.
Những chuyện phàm trần tầm thường , Thúy Vi  càng nhiều, luồng chấp niệm   càng mạnh, lồng n.g.ự.c   càng đau.
Lúc , ngoài cửa đột nhiên truyền đến mấy tiếng vật nặng rơi xuống đất, ngay  đó, cửa mở .
Trong ánh sáng ngược chiều,  một bóng dáng nhỏ bé, hài tử  chính là con trai của Lê Phán Huyên, Cố Cảnh An.
Ta   thấy Cố Cảnh An, bụng  kêu lên một tiếng.
Thịt hài tử, thơm nhất .
Trên  Cố Cảnh An  tử khí che chở giống hệt Cố Chiêu, nhưng  nhạt nhòa, chút tử khí ,  chẳng đặt  mắt.
Ta gần như là phi  vồ tới, hung hăng hít một  lớn.
Không ngờ  Cố Cảnh An một tay đẩy ,  khuôn mặt non nớt của   mà  lộ  một nét âm hiểm, nhưng  nhanh  biến mất. Hắn nặn  một nụ  giả tạo, kéo tay  liền bước  ngoài, nhỏ giọng :
「Phụ   g.i.ế.c , Mẫu  mau theo con .」
Thúy Vi đột nhiên giữ  , sắc mặt nàng lộ vẻ kỳ lạ,  kinh ngạc  nghi ngờ  Cố Cảnh An.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
「Tiểu thư, Thế tử ...   đây  hề  thiết với ngài...」
Cố Cảnh An hung hăng lườm Thúy Vi:
「Ngươi cản   gì? Lẽ nào  còn  thể hại Mẫu ?」
Ta nhướng mày, hài tử loài , thật thú vị.
Rõ ràng sát ý sắp trào  ,  mà vẫn  thể nặn  nụ  giả tạo gọi  là Mẫu .
Ta khẽ : 「Phải đấy,  đây chính là mẫu   mà.」
Ta  ngờ, Cố Cảnh An  dẫn   gặp Tống Uyển Nguyệt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bach-cot-va-ho-ly/chuong-3.html.]
Vừa  thấy Tống Uyển Nguyệt, Cố Cảnh An liền  thiết sáp  gần, ôm lấy eo  phụ nữ, ngọt ngào gọi một tiếng nương .
Tống Uyển Nguyệt khẽ đáp lời một tiếng, vén vén mái tóc lòa xòa của Cố Cảnh An, dường như họ mới là  con ruột.
Ánh mắt Cố Cảnh An   đầy vẻ âm độc: 「Ngươi tại    về? Ngươi tại   dứt khoát c.h.ế.t luôn ở ngoài ?」
Ta khó hiểu nghiêng đầu:
「Nếu  nhớ  lầm,  là  mẫu của ngươi  ? Quan hệ  tử của các ngươi tồi tệ đến thế ?」
Cố Cảnh An trừng mắt  : 「Ngươi  xứng  mẫu  của .」
Tống Uyển Nguyệt khinh miệt   một cái: 「Cố Lang cố kỵ danh tiếng quan ,  dám để ngươi c.h.ế.t trong phủ, nhưng binh lính giữ cửa thành hôm nay đều   thấy , ngươi cùng An Nhi  khỏi thành,  khỏi thành  đó vì hổ thẹn mà nhảy sông tự vẫn, cách c.h.ế.t  chọn cho ngươi thế nào?」
Ta "chậc" một tiếng: 「Chẳng   cả, từng  yêu quái  lấy xương cốt của  hầm nước dùng, cho nên  ghét nước.」
Ánh mắt Tống Uyển Nguyệt càng thêm lạnh lẽo, nàng : 「Lê Phán Huyên, ngươi   mẫu  , thì  suy nghĩ nhiều cho hài tử, ngươi  An Nhi cũng giống như ngươi, mang cái danh tội thần mà sống qua ngày ?」
Ta  thấy Cố Cảnh An đang rúc  lòng Tống Uyển Nguyệt gật đầu lia lịa.
Thật đáng  , hài tử của ,  câu kết với  ngoài  bức c.h.ế.t  mẫu của .
Lồng n.g.ự.c  đau nữa , như   cầm d.a.o từng chút một khoét , đau thấu xương tủy.
Ta ôm lấy lồng ngực, quỳ sụp xuống đất.
Một đoạn ký ức đột ngột tràn  đại não...
Ta xuất  tướng môn, nhưng  thích thư sinh tuấn tú.
Năm đó, Cố Chiêu cậy  bộ dạng ưa , khiến  mê  thần trí.
Hắn cưới , chỉ là để kiếm quân công.
Sau khi tân hôn,  liền dẫn  c.h.é.m g.i.ế.c ở biên quan,  dẫn quân chinh chiến sa trường, phần thưởng phong chức  đều rơi  đầu Cố Chiêu.
Thậm chí là, cha và  trưởng của , để phò tá , cũng cố ý nhường  nhiều quân công cho .
Sau ,  mang thai Cố Cảnh An,  vốn định ở hậu phương dưỡng thai, nhưng Cố Chiêu   sợ hãi,  bèn cưỡi ngựa vác thương một đường bảo vệ   đánh trận.
Kết quả là, xảy  bất trắc, chúng   mai phục,  kinh sợ mà sinh non, sinh hạ Cố Cảnh An.