Không khí im lặng một trận,   cảm nhận  hồi đáp, chỉ  tâm can ngày càng đau hơn.
Ta đột nhiên sinh  sự tức giận vì  khiêu khích, chỉ là một luồng tàn hồn nho nhỏ,  mà  dám liên tục uy h.i.ế.p .
Ta giận dữ quát: "Lê Phán Huyên, ngươi tìm chết!"
Lấy một tấm da của ngươi, ngược   sinh  lắm chuyện rắc rối đến , thật là phiền phức.
Còn , bình sinh ghét nhất là phiền phức.
Ta tản thần thức  bốn phía, tính bóp nát tàn hồn của Lê Phán Huyên.
Tuy nhiên, thần thức dò xét mấy , căn bản  thể bắt  bất kỳ d.a.o động nào, còn cơn đau ở tâm can thì càng dữ dội hơn.
Thế gian   thể  hồn phách mà   thể tìm kiếm ,   thần thức  tìm  ai khác, thì chỉ  thể là  thể của chính   vấn đề .
—— Ta đoán  sai.
Hóa ,  và Lê Phán Huyên vốn dĩ là một .
8.
Sau khi nhớ  tất cả,  bỗng nhiên bật .
Ta  , vì  tâm can của   đau.
—— Bởi vì   mọc  tâm can.
Nhân hồn của   sinh  tình cảm của con , nàng  vương vấn tình mẫu tử,  chịu để  xuống tay giết.
Vừa   cố ý thử thăm dò,  sự kinh hoảng của nhân hồn, nàng   thả  ký ức của .
Nàng  hy vọng rằng  sẽ   việc Cố Cảnh An là con ruột của  mà tha cho .
 mà, nàng  nghĩ nhiều .
Ta là yêu, nhân hồn chỉ là một trong tam hồn, tình cảm của nàng  đối với  cứ như ném đá xuống biển , tuy sẽ  một chút gợn sóng, nhưng  tuyệt nhiên  để  mắt.
Đối với yêu mà ,  thể vô ích từ bỏ huyết nhục  tu luyện ngàn năm mới  .
Vì , Cố Cảnh An, nhất định  chết!
Ta bỗng nhiên nhớ tới cuốn thoại bản mà Hồ Ly từng kể cho  , dùng  lúc  thì  gì thích hợp hơn.
Ta ghé sát tai Cố Cảnh An, khẽ giọng : "Na Tra róc xương trả cha, lột thịt trả , ngươi   nhận  mãu  ,  thì trả   huyết nhục  cho  ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bach-cot-va-ho-ly/chuong-5.html.]
Ta bất chấp cơn đau dữ dội ở tâm can, xương cốt  chút do dự đ.â.m xuyên trái tim Cố Cảnh An,  ngay cả tiếng thảm thiết cũng  kịp kêu lên  tắt thở.
Ta đặt bàn tay xương lên n.g.ự.c Cố Cảnh An, từng chút một hấp thụ khối huyết nhục    tách  khỏi   chín năm.
Ta cảm nhận  huyết nhục  đầy đặn trở  trong  thể, nguyên khí  mất từ từ  bổ sung.
Nhân hồn phát  tiếng kêu ai oán, nỗi đau đớn của nàng  lan tràn khắp   .
Từ khi còn là tiểu yêu,  từng  đại yêu bắt  hầm canh, chút tâm can đau đớn  so với lúc  bỏ  chảo dầu chẳng là gì cả.
  vẫn cảm thấy vô cùng chướng khí, thầm mắng nhân hồn thật ngu xuẩn.
"Trong huyết nhục  đạo hạnh ngàn năm của ,  lấy , lẽ nào tiếp tục  một con tiểu yêu lúc nào cũng  thể  ăn thịt ?"
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Thế gian ,  e rằng là con yêu đầu tiên cùng nhân hồn của chính    chán ghét.
Ta cảm nhận  sự oán hận của nhân hồn đối với , cũng chán ghét cơn đau ở tâm can  nhân hồn lôi kéo .
Ta hạ quyết tâm, vươn móng vuốt xương chạm  Linh đài, nhẫn nhịn nỗi đau thần hồn run rẩy, sống sượng xé toạc tam hồn.
Nhân hồn   dùng tay  kéo  từ Linh đài, ném mạnh xuống đất.
Ta mồ hôi lạnh đầm đìa, mặt mũi trắng bệch, nhàn nhạt phun  một câu:
"Đạo bất đồng bất tương vi mưu, giữ ngươi  cản trở  tu luyện, cút ."
Nhân hồn suýt chút nữa   xé nát, thật khó khăn mới ngưng tụ   thể trong suốt, nàng  kinh ngạc đến mức  năng lộn xộn, run rẩy môi lặp :
"Điên , điên , thật sự điên ..."
9.
Tống Uyển Nguyệt c.h.ế.t .
Không    tay.
Lúc Cố Chiêu tìm thấy nàng , chỉ thấy t.h.i t.h.ể gia đinh  móc tim.
Hắn gọi tỉnh Tống Uyển Nguyệt đang hôn mê, Tống Uyển Nguyệt  khi  thấy nội tạng và thịt băm đầy đất, sống sượng tự dọa c.h.ế.t .
Ta khẽ  một tiếng, quả nhiên là khuê nữ thế gia  nuôi dưỡng từ nơi phú quý gấm vóc, vô cùng kiều quý.
Cảnh tượng thảm khốc thế  còn  bằng một phần vạn cảnh Thát tử đồ thành,  mà   thể  dọa chết.
Lúc gần sáng, Hồ Ly bỗng nhiên xuất hiện.