Lúc đầu Lưu Ngọc cũng để ý, đó nhắc nhở, Lưu Ngọc mới thì họ chuyển đội là để tránh Nhị Nha.
“Tiểu Ngọc, em gái nhà cô dữ lắm ? Anh Hạ ôn hòa như mà cũng chịu nổi.”
“Nói gì , Tiểu Ngọc giỏi như , tin em gái nhà cô kém cỏi đến mức nào. Tiểu Ngọc, một đứa cháu trai kết hôn, nếu em gái cô đồng ý thì gặp mặt thử xem?” Một bà thím nghĩ ngợi gì .
Lưu Ngọc: “...”
Cái , nếu là Tam Nha thì đúng là vấn đề gì.
Còn Nhị Nha thì...
“Cũng , thanh niên trí thức thành phố , tầm thường cao, họ thích em gái cô cũng nhất định là do em gái cô vấn đề gì. Lưu Ngọc, cô đừng để bụng, thấy Hạ tệ, cũng xứng với cô Tạ.”
“ , họ cố ý chuyển đội, cũng là vì em gái cô thì , nếu thì ở cùng một đội, cúi đầu thấy ngẩng đầu thấy, ngại lắm.”
“Tiểu Ngọc, thấy lời thế nào, đứa cháu trai nhà bà thật sự ! Không lừa cô , để hai đứa trẻ gặp xem .”
Lưu Ngọc đối mặt với sự nhiệt tình của bà thím, chút bất lực. Cô đối phương là thành tâm thành ý.
Lưu Ngọc dám giới thiệu Nhị Nha với cháu trai của bà thím, vẫn để cô lo lắng .
Lưu Ngọc tự chuốc phiền phức cho .
“Thím, chuyện hôn sự của em gái thứ hai của cháu do cháu quyết định, cháu lâu lắm về, cũng bà sắp xếp gì ... Cháu trai của thím là như , cưới vợ còn dễ , cháu thấy mấy cô gái trong đội chúng đều tệ.”
“Này, con gái nhà họ Lý cháu thấy tệ...”
Lưu Ngọc thấy chủ đề chuyển hướng, bắt đầu thảo luận về những cô gái tuổi cập kê trong đội của , trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bach-nguyet-quang-cua-nu-phu/chuong-203.html.]
“Sương Sương, con mặc thêm quần áo cho con , cẩn thận lạnh.”
“Biết ạ!” Cố Sương đáp một tiếng, sờ tay đứa nhỏ, nó lập tức nắm lấy.
Một bên há miệng kêu a a a, một bên nhét ngón tay của cô miệng.
TBC
Cố Sương lấy khăn tay lau nước dãi cho nó, đó đổi tư thế để nó sấp vai , tay cô đỡ lưng nó.
Cơ thể nhỏ bé của nó mềm mại, còn tỏa mùi sữa, Cố Sương thích ngửi.
Sở thích hiện tại của cô đổi, đây thích ôm chồng, bây giờ mê ôm con.
“Chị, ngủ .” Cố Tiểu Vũ về đến nhà, chạy Cố Sương chào hỏi đứa nhỏ thì thấy nó sấp vai Cố Sương ngủ ngon lành.
Cố Sương nhẹ nhàng ừ một tiếng, bế đứa nhỏ về phòng, nhẹ nhàng đặt lên giường, đó đắp chăn nhỏ cho nó.
Nhìn Tia Chớp chân, Cố Sương nhẹ giọng : “Tia Chớp trông chừng em bé ngủ nhé.”
Tia Chớp khẽ hừ một tiếng, vẫy đuôi chân giường.
Trước khi khỏi phòng, Cố Sương lên giường, thấy đứa nhỏ ngủ ngon lành, mới nhẹ nhàng đóng cửa ngoài.
“Chị, cô Tạ kết hôn , cho em kẹo mừng, em chia chị một nửa, để chị cùng vui!” Cố Tiểu Vũ hào phóng .
“Họ kết hôn ...”
Cố Sương viên kẹo mà Cố Tiểu Vũ đặt lòng bàn tay cô, nhét túi.
“Được, cảm ơn Tiểu Vũ.”
Cố Sương .
Cô bóc một viên kẹo bỏ miệng, trong lòng khỏi suy nghĩ về Hạ Văn Kiệt, trong cốt truyện của nguyên tác, cũng chiếm một đất diễn.