Tiểu Bảo đầu về phía Tiết Trác Thanh, đôi mắt to tròn đầy vẻ nghi hoặc.
Hứa Thiệu cũng liếc Tiết Trác Thanh một cái.
Tiết Trác Thanh lập tức nghiêm túc trở : “Cha nuôi, cha nuôi!”
Hứa Thiệu lên tiếng: “Tiểu Bảo, gọi là chú.”
“Su su?” Tiểu Bảo theo lời Hứa Thiệu gọi, Tiết Trác Thanh sắp Tiểu Bảo cho tan chảy mất .
“Con trai đáng yêu hơn nhiều.” Tiết Trác Thanh nhịn .
Hứa Thiệu chuyện với .
Hứa Anh cho con gái uống chút nước, với Tiết Trác Thanh: “Muốn cha đến thì mau kết hôn !”
Tiết Trác Thanh : “Em cũng chứ nhưng đối tượng, chị Anh giới thiệu cho em một !”
Hứa Anh suy nghĩ một hồi, cô thực sự một vài cô gái chồng trong độ tuổi thích hợp.
Vì , Hứa Anh hỏi: “Vậy thích kiểu con gái nào?”
Thấy Hứa Anh nghiêm túc, Tiết Trác Thanh sợ hãi, vội vàng : “Em đùa thôi, ăn cơm, ăn cơm, đừng nhắc đến chuyện nữa.”
Cuối năm, họ hàng sẽ giới thiệu đối tượng cho , Tiết Trác Thanh bận đến nỗi thở nổi, hứng thú kết hôn giảm hẳn.
Hứa Anh trợn mắt.
“Đừng đến lúc Tiểu Bảo đánh nước tương mà vẫn còn độc .”
“Năm , năm nhất định sẽ kết hôn.” Tiết Trác Thanh .
Nhìn Mạn Mạn và Tiểu Bảo trắng trẻo xinh xắn, Tiết Trác Thanh cảm thấy thể .
năm nay cứ để đón Tết thật vui vẻ .
...
Ăn cơm xong, về đến nhà, Hứa Anh thấy ông nội Hứa, vội vàng mách với ông.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bach-nguyet-quang-cua-nu-phu/chuong-243.html.]
“Ông nội, hôm nay cháu và Sương Sương ngoài chơi, gặp Tào Quang !”
Ông nội Hứa vẻ tức giận của Hứa Anh, chắc chắn xảy chuyện gì, vội hỏi: “Có chuyện gì ? Hắn bắt nạt các cháu ?”
“ thế!” Hứa Anh tức giận : “Miệng sạch sẽ, còn ý mắng Tiểu Bảo là đồ con hoang!”
Ông nội Hứa Tiểu Bảo bắt nạt, cơn tức giận trào dâng trong lồng ngực, ông đập mạnh gậy xuống đất: “Thằng nhãi nhà họ Tào ! Tiểu Bảo , cháu yên tâm, ông cố sẽ đòi công bằng cho cháu.”
Hứa Anh : “Ông nội, ông dạy dỗ thật , còn vô lễ với Sương Sương nữa.”
Hứa Anh rõ, ông nội Hứa là hiểu ngay.
TBC
Vài năm , Tào Quang trêu chọc ép buộc bạn học nữ, cháu trai đánh một trận.
Không ngờ vài năm , vẫn kiềm chế, trêu chọc đến mặt cháu dâu của ông.
Ông nội Hứa tức đến nỗi râu cũng dựng lên, Tào Quang đúng là một tên khốn nạn, nhà họ Tào cũng là một lũ khốn nạn.
Ông vẫn c.h.ế.t !
Hứa Thiệu cũng cau mày, đó Tào Quang còn vô lễ với Sương Sương.
“A Thiệu, con thế ? Sao bảo vệ Sương Sương và Tiểu Bảo?!”
Ông nội Hứa nghĩ đến nỗi ấm ức của cháu dâu và Tiểu Bảo, cháu trai cũng mắt.
Thật ngờ để vợ và con bắt nạt ngay mắt .
Hứa Anh giải thích cho em trai: “Ông nội, lúc đầu A Thiệu ở cùng chúng cháu.”
“Em đến nhưng cũng khá kịp thời. Ông , A Thiệu đánh như đánh con đẻ , chẳng còn chút hống hách nào!”
Ông cụ Hứa hài lòng một chút nhưng vẫn hết giận.
Hứa Thiệu cũng : “Là của con.”
Ra tay vẫn còn nhẹ quá.
Ông cụ Hứa hừ một tiếng: “Nhà họ Tào mấy hôm nữa chắc sẽ đến, chờ đấy.”