“Tiểu Bảo tỉnh , nhớ ?”
“Vâng!” Tiểu Bảo trong lòng Cố Sương gật đầu.
Đợi Cố Sương bế con ngoài, thức dậy.
Ngủ một giấc tỉnh dậy, Diệp Hoài Viễn cảm thấy khỏe khoắn, xung phong tình nguyện chơi với Tiểu Bảo.
TBC
Mãi đến khi ăn tối xong, Diệp Hoài Viễn mới luyến tiếc rời khỏi nhà họ Hứa.
...
Nhà họ Tào.
Tào Minh về đến nhà, thấy vợ mặt mày lo lắng, ông cau mày hỏi: “Tào Quang ngoài từ lúc nào?”
Mẹ Tào : “Trước khi em ngoài mua thức ăn, nó vẫn còn ở nhà, mua thức ăn về thì nó !”
Tào Minh linh cảm lành, vẻ mặt bất an của vợ, bình tĩnh an ủi: “Em yên tâm, thằng bé vốn chịu ở nhà, chắc là chơi .”
Mẹ Tào rơi nước mắt, oán trách: “Đi chơi cái gì! Nó đánh bầm dập khắp , ngủ cũng ngon, còn chơi ! Em mua cả gà mái, định hầm canh bồi bổ cho nó...”
“Nó gây chuyện thì đánh nó ? Anh đánh nó ? Còn do em chiều hư nó!” Tào Minh nhịn .
Biết con hơn ai hết, Tào Minh lờ mờ đoán con trai gì.
Ông nhịn tức giận, bảo nó chỉ huy ở hậu trường, đừng tự tay, nó !
Biết thế, ông còn bằng bẻ gãy chân nó!
Nghe chồng trách móc, Tào cũng nhịn nữa, bà cao giọng : “Tào Minh, ý gì! Con trai em vất vả sinh , em thương nó gì sai? Em chiều nó, chiều nó ? Anh thấy em dạy dỗ Quang nhi , tự dạy !”
Tai Tào Minh như nổ tung, mất kiên nhẫn : “Được , bây giờ những điều ích gì...”
Tào Minh còn xong thì đến nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bach-nguyet-quang-cua-nu-phu/chuong-262.html.]
“Anh là cha của Tào Quang ? Tào Quang viện, đang cấp cứu...”
Sắc mặt Tào Minh đổi, vội hỏi: “Đồng chí, con trai ?”
Người ho một tiếng, sắc mặt chút kỳ lạ: “Các phương diện khác của nó đều ... còn… lắm...”
Đây là uyển chuyển , chỉ sợ căn bản dùng nữa.
Nghe , Tào trợn mắt, ngất xỉu ngay tại chỗ.
Tào Minh cũng tái mặt, môi run rẩy, ông hơn năm mươi tuổi, chỉ một đứa con trai độc nhất.
Cháu trai cũng , mà con trai phế ?
Nhà họ Hứa thật thâm độc, đây là tuyệt hậu nhà họ Tào mà!
Sắp xếp thỏa cho vợ, Tào Minh đến bệnh viện, ở bên ngoài phòng phẫu thuật đến nửa đêm, thấy bác sĩ , ông vội vàng tiến lên.
“Bác sĩ, con trai thế nào ?”
Bác sĩ áy náy : “Đưa đến quá muộn , để bảo tính mạng cho bệnh nhân, chỉ thể cắt bỏ...”
Ánh sáng trong mắt Tào Minh biến mất, mặt như tro tàn, … còn nữa, con trai ông còn thể coi là đàn ông ?
Bác sĩ lắc đầu, cùng là đàn ông, ông cũng thấy tiếc cho bệnh nhân, quá thảm, cũng gì mà khiến căm hận đến ...
Khi Tào Quang tỉnh nữa, cả đều choáng váng, đến khi cảm nhận cơn đau rát bỏng , ánh mắt trở nên sợ hãi, tay run rẩy.
“Con trai, con tỉnh !”
Tào Quang đầu, cha , chậm rãi hỏi như ngây dại: “Cha, con ?”
Tào Minh đau lòng chịu nổi, ông nghiến răng : “Con trai, con yên tâm, cha nhất định sẽ báo thù cho con.”
Tào Quang như hiểu điều gì.