Cố Sương chuyện với họ một lúc, đồng hồ, dậy : “Dì ơi, chị dâu ơi, cháu đây. Lần đến thăm .”
Cố Sương là cô việc, bà Dương cũng giữ , : “Được, đến nhà chơi.”
Tô Vãn Thanh cũng dậy, : “Chị tiễn em cửa.”
“Vậy phiền chị dâu .” Cố Sương từ chối.
Tô Vãn Thanh bế Tuế Tuế đến cổng lớn, bác bảo vệ liếc họ.
“Đồng chí Cố, .”
Cố Sương ừ một tiếng, đưa tay về phía Tuế Tuế. “Lại đây, bế, chúng thôi.”
Tuế Tuế Tô Vãn Thanh, Tô Vãn Thanh trong thời gian ngắn thích Tuế Tuế, chút nỡ.
Thấy Tuế Tuế , Tô Vãn Thanh nở nụ với bé.
TBC
Tuế Tuế chớp đôi mắt to, : “Dì ơi, em gái~”
“Được, em gái.” Tô Vãn Thanh .
“Em gái gì thế?” Cố Sương tò mò hỏi.
Tô Vãn Thanh : “Tuế Tuế bảo chị sinh một em gái, chơi cùng bé.”
Tuế Tuế gật đầu.
Cố Sương : “Thế nhé, chị dâu, chị và Dương cố gắng lên, đến lúc đó để Tuế Tuế dẫn em gái chơi.”
“Được.” Tô Vãn Thanh cong môi.
Cô tại chỗ Cố Sương bế con rời , bác trông coi cửa liếc , với Tô Vãn Thanh: “Tiểu Tô, bảo lời trẻ con linh lắm, duyên phận của cô và Chí Thành sắp đến .”
Tô Vãn Thanh : “Mong là , cảm ơn bác.”
“Không gì, cô đừng để bụng lời của Tiểu Cao, cô ghen tị với cô thôi.”
“Vâng, .”
...
Cố Sương bế con đến sân lớn nhà họ Cát, bác trông coi cửa thấy cô thì cho thẳng.
“Cô là chị gái của Tiểu Hải đúng ! Tiểu Hải dặn .” Bác nhiệt tình.
Cố Sương gật đầu, cảm ơn bác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bach-nguyet-quang-cua-nu-phu/chuong-493.html.]
Bác bảo vệ nhiệt tình chỉ đường cho cô, : “Cô đây, rẽ , nhà cuối cùng bên trong chính là nhà họ Cát.”
“Được, , cảm ơn bác.” Cố Sương gật đầu.
“Không gì gì.” Bác , Tuế Tuế, khỏi khen một câu: “Đứa trẻ lớn lên sẽ thật .”
Cố Sương , câu cô bao nhiêu .
Tuế Tuế hiển nhiên cũng là khen , vui vẻ với bác, đôi mắt đen láy to tròn đặc biệt sáng.
Cố Sương bế Tuế Tuế đến nhà họ Cát, thấy cửa lớn mở, cô , vặn chạm mắt với Tiểu Bảo.
“Mẹ!” Tiểu Bảo vui vẻ chạy về phía Cố Sương.
Cố Sương đặt Tuế Tuế xuống đất, Tuế Tuế cũng vui vẻ chạy về phía Tiểu Bảo, mấy bước thì chân trái vấp chân , ngã bịch xuống mặt Tiểu Bảo.
“...” Cố Sương đưa tay một nửa, vẫn thể nào đỡ .
“Ôi, em gái!” Tiểu Bảo cũng đỡ Tuế Tuế, vội vàng kéo cô bé dậy.
Tuế Tuế ngơ ngác, đầu Cố Sương, Cố Sương bày vẻ mặt thản nhiên.
“Không , chẳng chỉ là ngã một cái thôi , dậy .”
Nếu cô quá lên, Tuế Tuế tinh ranh sẽ đà, cho rằng tủi , lóc đòi dỗ dành.
Nếu cô coi là chuyện gì, Tuế Tuế cũng thấy gì to tát.
Giống như bây giờ, Tuế Tuế chớp chớp mắt, thuận theo lực của Tiểu Bảo, dậy.
“Anh trai!” Rất nhanh quên mất chuyện ngã.
Tất nhiên, đó là vì chuyện gì.
Nếu ngã đau, trầy da chảy m.á.u gì đó thì vẫn sẽ thôi.
“Chị, chị đến !” Cố Tiểu Vũ bế Tuế Tuế lên.
Cố Sương thở dài, : “Tiểu Vũ, em đặt Tuế Tuế xuống, để nó tự .”
Đôi chân thể để dài vô ích, ngày nào cũng bế, Tuế Tuế càng ngày càng lười.
Cố Tiểu Vũ á một tiếng, đặt Tuế Tuế xuống: “Tuế Tuế đáng yêu quá, quen .”
Hơn nữa còn thơm thơm mềm mềm, mũm mĩm, Cố Tiểu Vũ thích bế bé.
Vu Như chào Cố Sương: “Sương Sương, con một lát, sắp ăn cơm .”
Cố Sương cong môi: “Được, phiền dì .”