“Anh hai, xem Lâm Ân , rốt cuộc là thật sự điên ...” Diệp Hoài Viễn mím môi, thực tin lời cô .
Bởi vì thật sự quá hoang đường nhưng hiểu , Diệp Hoài Viễn cảm thấy cô dối.
Lần duy nhất dối, lẽ là lúc nãy với hai rằng bừa.
nếu bừa, thì...
Diệp Hoài Viễn đau đầu, là những chuyện lộn xộn gì thế .
Hứa Thiệu trầm ngâm: “Em xem, cô nhiều chuyện của em, thậm chí cả chuyện riêng tư...”
“Khụ khụ, hai!” Diệp Hoài Viễn oán trách Hứa Thiệu: “Đừng chuyện nữa, nghĩ đến là em thấy khó chịu, cô bằng cách nào...”
“Người , đúng là kỳ lạ.”
Lần đầu gặp mặt, Hứa Thiệu ấn tượng gì sâu sắc với cô nhưng mấy gặp đó, ánh mắt cô đổi.
Nghĩ đến lời Hoài Viễn , cô đến từ tương lai?
Mặc dù vẻ hoang đường nhưng...
Ánh mắt Hứa Thiệu sâu thẳm, nhàn nhạt : “Tra thử xem, chỉ dựa việc cô nhiều như , thể dễ dàng bỏ qua cho cô .”
Diệp Hoài Viễn liên tục gật đầu, cũng nghĩ như .
Mua xong gia vị, hai về nhà.
Đến nhà họ Cố, Diệp Hoài Viễn chào Vương Hương Kiều đang định bếp, đưa gia vị mua cho bà.
“Cô Vương, đây ạ, cô xem thiếu gì .”
Vương Hương Kiều một lượt, : “Là những thứ , thiếu gì.”
Diệp Hoài Viễn ừ một tiếng, bước nhà, lập tức thấy ông nội đến nỗi đầy nếp nhăn mặt, vui vẻ thôi.
“Ông nội, ông đến mà với cháu một tiếng!” Diệp Hoài Viễn phịch xuống bên cạnh ông nội.
TBC
Ông nội thấy cháu trai đến: “Sao con cũng đến đây? Ông rảnh rỗi việc gì, đến chơi với ông nội Hứa của con, nảy ý định đột xuất, gì mà .”
Ông nội Hứa: “...” Đồ đạc lỉnh kỉnh, quà cáp chuẩn đầy đủ, là nảy ý định đột xuất, đúng là dối chớp mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bach-nguyet-quang-cua-nu-phu/chuong-554.html.]
Thôi, ông nội Hứa lười vạch trần ông .
Diệp Hoài Viễn ông nội , gì thêm, thấy ông nội vui vẻ, Diệp Hoài Viễn mãn nguyện .
Đặc biệt là khi phụ nữ đó ông nội năm ...
Diệp Hoài Viễn nghĩ tiếp nữa, vội vàng vứt bỏ chuyện xui xẻo đầu.
Đều là lời bừa của phụ nữ đó, thể ảnh hưởng.
thực sự ở bên ông nội nhiều hơn, ông nội lớn tuổi , già đều thích náo nhiệt.
Diệp Hoài Viễn ông nội , nếu việc gì, cũng đưa ông nội ngoài chơi.
Ông nội Diệp như linh tính, đầu cháu trai.
Ông nhẹ giọng hỏi: “Hoài Viễn, ?”
Diệp Hoài Viễn cong khóe môi, : “Không gì, các ông cứ tiếp .”
Ông nội Diệp : “Mấy ông già chuyện, các cháu thích . Không cần ở đây với ông nội, con chơi với Tiểu Vũ .”
Diệp Hoài Viễn đầu , Tiểu Vũ đang chơi với Tuế Tuế.
Cậu tới, xổm xuống, Tuế Tuế: “Nào, chú bế.”
Tuế Tuế đưa tay về phía , Diệp Hoài Viễn bế cô bé lên, tung lên trung đỡ lấy.
“Bay nào.”
“Này, đừng Tuế Tuế sợ.” Cố Tiểu Vũ ở bên cạnh .
Tuế Tuế phát tiếng phấn khích, mắt sáng lấp lánh, Diệp Hoài Viễn nữa.
Diệp Hoài Viễn : “Thấy , Tuế Tuế gan lắm.”
Cố Tiểu Vũ vẻ vui vẻ của Tuế Tuế, cũng nhịn . “Được , thì cẩn thận một chút.”
“Yên tâm.” Diệp Hoài Viễn nhướng mày, bế em bay cũng thành vấn đề.
“...” Cố Tiểu Vũ đỏ mặt: “Em mới cần bế!”