Bà  dịu dàng : “Ôn Ôn, cháu  nước ngoài nhiều năm như   thì nên ở  với ba  nhiều hơn một chút. Việc xuất ngoại  cần vội, ba  cháu mấy năm nay nhất định  nhớ cháu.”
 
Trong lòng  thì trợn mắt đến tận  gáy, nhưng ngoài mặt vẫn lịch sự  sẽ suy nghĩ thêm.
 
Thấy   , bà   vẻ nhẹ nhõm hẳn: “Ôn Ôn cũng gặp  phụ nữ   nhỉ?”
 
Người phụ nữ ? Có vẻ bà  của Tô Dự  ưa gì Trần Anh cho lắm.
 
  cũng  thấy  cảm xúc gì đặc biệt,   ý kiến gì. Chỉ là câu hỏi   khó xử: “Hôm đó ở bệnh viện, bên cạnh  Tô  cô Trần.”
 
Tô phu nhân vỗ vỗ tay  như an ủi: “Ôn Ôn, cháu tin dì , A Dự yêu cháu nhất, nếu  thì  chẳng tìm một  giống cháu như . Con bé Trần Anh đó chỉ là thế . Thằng nhóc Tô Dự  cố tình tìm nó để chọc tức dì thôi. Nếu cháu    với A Dự, nó  thể nào là đối thủ của cháu  .”
 
“Suốt ngày  cái vẻ tiểu thư dịu dàng, nhà nghèo thì thôi , học hành cũng kém,  việc thì rối rắm,   dạy dỗ đàng hoàng, suốt ngày chỉ  . Dì thật  hiểu Tô Dự  gì nữa, bảo vệ nó kỹ đến thế. Bình thường  gặp nó cũng  , dì   cách liên lạc với nó, nếu   đuổi từ lâu . Lần  khó khăn lắm mới gặp, bảo nó cầm tiền  cút , mà nó  còn tỏ vẻ thanh cao.”
 
“Nói thật, dì vẫn thích cháu, kiểu  thẳng thắn như cháu dì mới ưng.”
 
“Chỉ cần cháu , dì sẽ giúp cháu. Ôn Ôn, dì vẫn hy vọng con dâu cuối cùng là cháu.”
 
Lời của bà  mang nhiều ẩn ý.
 
Một tràng lời  dồn dập của bà Tô khiến   kịp trở tay.
 
Dù  cảm thấy tủi  khi  là ánh trăng sáng trong kịch bản,  cho là hám tiền và độc ác, dù tiếc nuối mối tình  trọn với Tô Dự,  vẫn  thừa nhận:  phận là định sẵn.
 
 là  lý trí,   kẻ u mê vì tình yêu.
 
Sau khi cân nhắc thiệt hơn,  quyết định sẽ  can dự  cốt truyện về  nữa, như   thể tránh  nỗi đau một  nữa, và những kết cục bi thảm  thể xảy .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bach-nguyet-quang-tro-lai/chuong-10.html.]
 
…   cảm giác an  tuyệt đối.
 
Dù   thừa nhận, nhưng  vẫn ôm một chút hy vọng với Tô Dự.  thật sự yêu  , yêu  thứ của bốn năm  — sự dịu dàng, sự cưng chiều, sự ngại ngùng khi hôn, và gò má đỏ ửng của  .
 
 chính vì cái ngoái đầu  ở sân bay ngày hôm đó,      còn là  từng yêu  nữa. Bốn năm  đổi  nhiều. Anh chín chắn hơn, quyến rũ hơn, nhưng… rốt cuộc vẫn là  khác xưa.
 
“Xin  dì, cháu  rõ  Tô  tình cảm gì với cô Trần, nhưng cháu   xen   phiền, cũng  thích tranh giành đàn ông với  khác. Cháu  yêu cầu  cao với tình yêu. Những chuyện năm xưa  qua thì hãy để nó qua . Mỗi  nên bắt đầu một cuộc sống mới...”
 
Rầm!
 
Cửa phòng nghỉ  đá tung. Tô Dự với gương mặt lạnh lùng  ở cửa, vóc dáng cao lớn đầy áp lực.
 
Cả  và Tô phu nhân đều  kịp phản ứng, nhưng ánh mắt   thẳng tắp  về phía ,  rõ là mang theo cảm xúc gì.
 
Ánh   khiến   rùng .
 
“Mẹ, mấy hôm nữa Trần Anh sẽ  dự tiệc với con. Cô  mới đến đây  đầu, còn  quen thuộc,  sắp xếp giúp cô  nhé!”
 
Trần Anh từ  lưng  bước , mặc váy trắng, rụt rè  phu nhân họ Tô.
 
Dường như là oan gia trời định, bà Tô  thấy cô  liền nổi giận,  sang  bóng lưng đang bỏ  của Tô Dự, giận dữ hét lên:
“Tô Dự, con  chọc tức  chếc hả?”
 
“Dẫn một con bé như   dự tiệc cuối năm của nhà họ Tô ?!”
 
Tiếc là chân Tô Dự dài,   xa ...