điều đó… vẫn  đủ để lay động quyết tâm  trở về của .
 
Trớ trêu là, chỉ một tuần  cuộc điện thoại đó,    về nước.
 
Mẹ   tai nạn xe.
 
Không nghiêm trọng lắm, nhưng vì trong cốt truyện  hề nhắc đến việc , nên   khỏi bất an.
 
7.
 
Bốn năm trôi qua, thời gian đổi  từng ngày.  cầm một ly latte dừa tươi  trong quán cà phê ở sân bay, chờ trợ lý của ba đến đón.
 
Qua lớp kính của quán cà phê,   thấy ở góc khu vực hút thuốc gần đó  một  đàn ông mặc vest đen đang . Dáng    cao lớn,  tựa một cách lười biếng, một tay đút túi quần, tay  kẹp điếu thuốc  hút nửa, lộ  bàn tay thon dài với khớp xương rõ ràng.
 
Một vẻ bí ẩn đầy mê hoặc.
 
Rất nhiều ánh mắt xung quanh đều đổ dồn về phía  .
 
 chỉ cảm thấy bàn tay đó, dáng  đó  giống với Tô Dự, nhưng chắc là  .  khẽ lắc đầu, thu  ánh mắt.
 
Khí chất của Tô Dự   như ,   là kiểu thiếu niên phong nhã như gió xuân, dịu dàng như ngọc.
 
Anh … cũng là ánh trăng trong lòng .
 
Chẳng bao lâu , một  đàn ông trông như trợ lý bước đến bên    chuyện. Anh  chậm rãi dụi điếu thuốc, ngay lúc xoay  rời ,   ngoảnh đầu .
 
 chạm  ánh mắt đen sâu thẳm .
 
Tô Dự.
 
  dự đoán  khi về nước sẽ gặp  Tô Dự, cũng  tưởng tượng  nhiều kịch bản tái ngộ:   sẽ nổi giận chất vấn ,  buông lời cay nghiệt mỉa mai …  đều  chuẩn  tinh thần.
 
   ngờ sẽ gặp    sớm như , và càng  ngờ ánh mắt  khi    trống rỗng, bình lặng như giếng cổ, chẳng khác gì đang  một  xa lạ,   đầu  ngay  đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bach-nguyet-quang-tro-lai/chuong-8.html.]
 
Lần gặp  tiếp theo là nửa tháng , ở bệnh viện.
 
Lần   về nước  bất ngờ, cũng  định rõ khi nào sẽ  nữa. Vụ tai nạn xảy  đột ngột,   gãy chân , điều trị hơn nửa tháng trong bệnh viện, hôm nay mới  xuất viện.
 
Mấy ngày  ba    hy vọng  sống định cư ở nước ngoài nữa.
 
Sự nghiệp của ba ngày càng phát triển, tuy  sánh bằng Tô thị – một tập đoàn lâu đời, nhưng cũng  còn là kiểu “Tô Dự  phá sản là phá sản” nữa.
 
Công ty  mở rộng từ thành phố cũ đến thành phố lớn hơn , nhà cửa cũng dọn về đây.
 
Điều   đúng như  mong,  cũng chẳng  điều  .  dường như  thứ đang dần tiến gần hơn với nội dung cốt truyện ban đầu.
 
 đẩy xe lăn đưa   khỏi phòng bệnh,  ngẩng đầu  thấy Tô Dự  phía . Cũng   gì bất ngờ, bệnh viện  là bệnh viện tư nhân  nhất, bác sĩ giỏi nhiều, mỗi bệnh nhân đều  phòng riêng, là nơi lui tới của giới giàu  quyền thế.
 
Tô thị chính là cổ đông lớn nhất ở đây.
 
Anh    đổi  , đến mức  suýt  nhận .
 
Mái tóc từng mềm mại rủ xuống trán giờ   chải gọn  , lộ rõ vầng trán sáng. Dung mạo   đổi nhiều, chỉ là trông sâu sắc và trầm tĩnh hơn, ánh mắt  đến khiến   cảm thấy lạnh lẽo.
 
Bên cạnh  là một cô gái.  liếc  cô  một cái.
 
Gương mặt  sáu phần giống , là nữ chính Trần Anh.
 
Cô  ngoan ngoãn  bên cạnh , ngước lên   với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
 
Trong kịch bản cẩu huyết , cô  là kiểu “hoa nhỏ yếu mềm,” học vấn  cao, năng lực cũng  nổi bật, ngoài khuôn mặt  vài phần tương tự  thì chẳng  gì đặc biệt. Trong lúc cố gom tiền chữa bệnh cho   bệnh nặng, cô gặp  Tô Dự.
 
Tô Dự chi tiền thuê cô    thế , còn cô thì trong lúc ở bên   đem lòng yêu thật, nhưng đau khổ vì   chỉ là một cái bóng.
 
Ban đầu, cô  nhẫn nhịn chịu đựng,  khi gặp  “chiêu cũ” của Tô phu nhân – dùng tiền đuổi , cô  tỏ  kiên cường, “nghèo nhưng  đổi chí,” hình tượng “hoa trắng nhỏ” lập tức sáng bừng,   đối lập với  –  nhận tiền  bỏ chạy. Điều đó khiến Tô Dự  đổi cách  về cô ,  đó là những thử thách tình yêu,  dần yêu sâu đậm.