Bạch Nguyệt Quang - Chương 212: Ông Dám Phụ Tôi? Tôi Nguyền Rủa Ông Chết Không Toàn Thây!”

Cập nhật lúc: 2025-04-22 01:00:57
Lượt xem: 27

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cố Thế Thừa đã vớt vát lại được một mạng sống, nhưng cũng chỉ còn lại một nửa mạng.

Mặt mũi méo mó, bị liệt nửa người, dù sống thêm bao nhiêu năm nữa, ông ta cũng chỉ có thể nằm trên giường mà thôi.

Khó mà nói được là vận may có tốt hay không.

Để ổn định giá cổ phiếu Tinh Dã và dập tắt tham vọng của những người khác, Phương Tiêm Nguyệt đã giấu giếm kết quả này.

Bà ta tuyên bố với bên ngoài rằng Cố Thế Thừa gần đây quá lao lực, sức khỏe yếu, cần tĩnh dưỡng một thời gian.

Và từ chối mọi lời thăm hỏi.

Dù lời nói này rõ ràng là rất qua loa, nhưng lại được phần lớn người tin tưởng.

Vì khi Cố Thế Thừa bị y tá và bác sĩ khiêng ra khỏi căn nhà ông ta mua cho bồ nhí , trong tình trạng hôn mê, không ít người trong số những người đang vui vẻ bên bồ nhí của mình ở Tân Hải đã nhìn thấy.

Giờ đây, trong giới thượng lưu của Tân Hải, ai ai cũng truyền tai nhau rằng—Cố Thế Thừa suýt c.h.ế.t trên giường của bồ nhí!

Mọi người đều biết Cố Thế Thừa là một người bề ngoài cứng rắn nhưng bên trong lại yếu ớt.

Scandal của Cố Thế Thừa đã rất tốt để che giấu tình trạng bệnh tật thực sự của ông ta.

Mọi người cũng ngại đến thăm, sợ rằng nếu không cẩn thận, sẽ không thể giấu giếm được những gì đang xảy ra, khiến họ phải cười về những chuyện không hay của Cố Thế Thừa.

Phương Tiêm Nguyệt rất hài lòng với kết quả mà Cố Thế Thừa phải chịu.

Bà ta đã không còn tình cảm với Cố Thế Thừa nữa, tình yêu dành cho ông ta gần như không còn gì.

Hiện tại, những gì bà ta muốn, chỉ là tài sản của Cố gia.

Cố Thế Thừa có lăng nhăng với những bông hoa bên ngoài đi chăng nữa, nhưng trong di chúc của ông ta chỉ cần có tên bà ta và Tuân Lộ là đủ.

Ngày thứ tư sau khi Cố Thế Thừa nhập viện, Phương Tiêm Nguyệt lấy cớ để Cố Thế Thừa nghỉ ngơi ở nhà, đồng thời xử lý công việc, để trợ lý mang tất cả những công việc cần Cố Thế Thừa ký duyệt đến trước mặt bà ta.

Bà ta muốn ổn định lòng người, cũng muốn giữ Tinh Dã trong tay mình.

Lúc đó, Cố Thế Thừa vừa được chuyển từ ICU sang phòng bệnh thường.

Phương Tiêm Nguyệt cũng không giấu giếm ông ta, kể hết tình trạng bệnh của ông ta.

Bà ta còn nhẹ nhàng nằm sát tai Cố Thế Thừa, thì thầm dịu dàng: “Chồng à, anh cứ yên tâm ở bệnh viện, công ty có em lo rồi.”

Cố Thế Thừa mặt méo mó, không thể nói rõ ràng một câu nào, chỉ thều thào.

Phương Tiêm Nguyệt lau đi những giọt nước miếng chảy ra từ khóe miệng ông ta, cười như một con rắn độc.

Giọng điệu của bà ta vẫn mềm mại, như thể giữa hai người chưa bao giờ có vết nứt nào.

“Chồng à, anh đừng kích động như vậy.”

“Tinh Dã và Cố gia cuối cùng cũng sẽ là của Lộ Lộ, từ tay anh giao cho con bé hay từ tay em giao cho con bé cũng chẳng có gì khác biệt.”

“Chỉ có điều nếu anh không hợp tác, để Tinh Dã và Cố gia rơi vào tay người ngoài, đó mới là điều không đáng.”

Nghe vậy, Cố Thế Thừa, với cơn giận dữ trong người, đã mệt mỏi nhắm mắt lại.

Ông ta đồng ý với lời nói của Phương Tiêm Nguyệt.

Cố Thế Thừa đồng ý hợp tác, Phương Tiêm Nguyệt tất nhiên cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Bà ta ép buộc Cố Thế Thừa, thân thể mệt mỏi vì bệnh tật, cùng bà ta xử lý một vài công việc quan trọng, sau đó mới để ông ta nghỉ ngơi một lát.

Vào giờ cơm trưa, quản gia của Cố gia, bà Tằng, mang cơm đến.

Bà Tằng bày cơm ra, ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía Phương Tiêm Nguyệt, vẻ mặt có vẻ muốn nói gì đó mà lại thôi.

Phương Tiêm Nguyệt nhận thấy bà Tằng có điều muốn nói riêng, ăn xong bữa cơm, bà ta dặn bảo dưỡng viện chăm sóc Cố Thế Thừa, rồi đứng dậy gọi bà Tằng ra ngoài.

“Bà Tằng, bà đã làm việc ở Cố gia nhiều năm rồi, với chúng ta coi như là một gia đình, có chuyện gì cứ nói thẳng ra.”

Phương Tiêm Nguyệt không suy nghĩ nhiều.

Bà ta chỉ nghĩ rằng bà Tằng có thể đang gặp khó khăn về tài chính, muốn xin ứng lương hoặc mượn tiền.

Bà Tằng có vẻ khó xử và bối rối.

Cầm hộp cơm, bà lưỡng lự một lúc, thở dài một hơi.

Sau đó, bà quyết tâm, lấy ra một túi ni lông đã mở và đưa cho Phương Tiêm Nguyệt.

“Thưa bà, tôi cũng không biết phải nói thế nào, bà xem đi.”

Phương Tiêm Nguyệt không hiểu bà Tằng đang muốn ám chỉ điều gì.

Nhưng bà ta không muốn làm mất mặt bà Tằng, nên nhận túi ni lông, lấy ra tài liệu bên trong, nhìn lướt qua.

Ngay lập tức, ánh mắt bà ta bị những chữ viết trên đó cuốn hút.

Chỉ trong vòng mười mấy giây, vẻ mặt khinh bỉ của Phương Tiêm Nguyệt đã biến mất, chỉ còn lại sự căm ghét và u ám.

Bà ta siết chặt tài liệu, giọng lạnh lùng hỏi bà Tằng: “Cái này, bà tìm thấy ở đâu? Còn ai khác đã nhìn thấy nó chưa?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bach-nguyet-quang-ygqv/chuong-212-ong-dam-phu-toi-toi-nguyen-rua-ong-chet-khong-toan-thay.html.]

Bà Tằng giật mình, như bị dọa.

“Không… không ai khác biết.”

“Sáng nay khi tôi dọn dẹp phòng làm việc của ông chủ, vô tình nhìn thấy trong khe hai cuốn sách, ngoài tôi ra, không ai biết.”

“Bà chủ, tôi đã xem trộm đồ của gia chủ là sai, mong bà đừng sa thải tôi!”

“Bà cũng biết, con trai tôi cần rất nhiều tiền để chữa bệnh, tôi không thể mất công việc này được!”

“Bà chủ, tôi xin bà, thật sự xin lỗi bà!”

Bà Tằng có vẻ không quan tâm đến sự thật, chỉ quan tâm đến công việc của mình.

Phương Tiêm Nguyệt xoa xoa trán, rồi nói với bà Tằng:

“Bà về đi, tôi sẽ cho bà ba trăm ngàn tệ, chuyện này không được kể cho người thứ ba biết.

“Và...”

Phương Tiêm Nguyệt ngừng lại, mở mắt nhìn về phía cửa phòng bệnh của Cố Thế Thừa.

Bà ta nói: “Sau khi bà về, hãy giúp tôi tìm kiếm kỹ hơn, xem trong phòng làm việc của Cố Thế Thừa còn có bí mật gì mà tôi chưa biết!”

Bà Tằng ngừng khóc và van xin, cúi đầu che giấu ánh sáng trong mắt, liên tục đáp vâng.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Sau khi bà Tằng rời đi.

Phương Tiêm Nguyệt bình tĩnh lại một lúc, rồi mới miễn cưỡng kìm nén được cơn muốn lao vào phòng bệnh đối chất với Cố Thế Thừa.

Bản kết quả xét nghiệm ADN chứng minh Tuân Lộ là con gái ngoài giá thú của Cố Thế Thừa được lôi ra, mạnh mẽ kích động dây thần kinh nhạy cảm và yếu đuối của bà ta.

Bà ta không thể xác định được tính xác thực của bản kết quả xét nghiệm.

Cũng không thể chắc chắn liệu đây là sự tình cờ của bà Tằng hay là âm mưu của Cố Thế Thừa.

Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc Tuân Lộ không phải là con gái bà ta, mà là con ngoài giá thú của Cố Thế Thừa, và ông ta đã đưa Tuân Lộ về nhà giả làm con gái ruột của bà ta, để bà ta giống như một kẻ ngốc lo liệu cho Tuân Lộ, bà ta không thể không muốn nuốt sống Cố Thế Thừa và Tuân Lộ!

Phương Tiêm Nguyệt điều chỉnh lại vẻ mặt, làm cho mình trông giống như mọi khi, rồi quay trở lại phòng bệnh của Cố Thế Thừa.

Bà ta nở nụ cười như hoa, lau mồ hôi cho Cố Thế Thừa, mát xa cho ông ta, cho ông ta uống nước rồi ru ông ta ngủ.

Khi ông ta ngủ say, bà ta lặng lẽ lấy đi vài sợi tóc của ông ta.

Phương Tiêm Nguyệt không hoàn toàn tin tưởng bà Tằng.

Đây là âm mưu hay chỉ là lời cảnh báo tốt bụng, chỉ cần thử một lần là biết ngay.

Tối hôm đó, Phương Tiêm Nguyệt lấy cớ dẫn Tuân Lộ đi làm tóc, dễ dàng lấy được tóc của Tuân Lộ.

Ngày hôm sau, bà ta đã có kết quả xét nghiệm ADN.

Nhìn kết quả trên đó,

Phương Tiêm Nguyệt đã phá hủy không ít đồ đạc trong Cố gia.

— Tất cả đều là những thứ mà Cố Thế Thừa yêu thích và coi trọng nhất.

“Cố, Thế, Thừa! Cố Thế Thừa!”

“Ông vậy mà lại dám phản bội tôi, tôi nguyền rủa ông c.h.ế.t không toàn thây!”

Phương Tiêm Nguyệt ngồi giữa đống đổ nát, nước mắt không biết từ khi nào đã chảy đầy mặt.

Bà Tằng đứng bên cạnh, đuổi tất cả những người đang đứng xem ra ngoài.

Bà ta đi đến gần Phương Tiêm Nguyệt, quan tâm nói: “Bà chủ, cô chủ vẫn chưa tìm thấy, bà phải chú ý sức khỏe của mình.”

Phương Tiêm Nguyệt ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ ngầu.

Rồi bất ngờ bật cười lớn.

“Con gái của tôi, con gái của tôi...”

Nói xong, bà ta cúi đầu, che mặt, khóc như điên dại.

“Đúng vậy, con gái tôi vẫn chưa tìm thấy, nó đang chịu khổ chịu nạn bên ngoài, Tuân Lộ cái con ranh kia có tư cách gì để hưởng thụ tất cả những thứ này?!”

Phương Tiêm Nguyệt lau nước mắt trên mặt, lớp trang điểm bị nước mắt làm nhoè đi, trông càng thêm xấu xí và đáng sợ.

Bà ta nhanh chóng thu lại vẻ mặt đau đớn và không cam lòng: “Bà Tằng , bà sai người dọn dẹp nhà cửa cho sạch sẽ, đừng để Tuân Lộ nghi ngờ điều gì.”

Cố Thế Thừa muốn để tài sản lại cho Tuân Lộ cái con ranh đó?

Đừng hòng!

Tất cả mọi thứ, đều là của con gái bà ta!

Phương Tiêm Nguyệt cười tính toán rồi lên lầu.

Bà Tằng cúi đầu nhìn đống mảnh vỡ dưới đất, sự lạnh lẽo dần dần hiện lên trong đáy mắt bà.

 

Loading...