Bạch Nguyệt Quang - Chương 213: Anh Ta Cầm Súng, Chĩa Thẳng Vào Giữa Trán Leo

Cập nhật lúc: 2025-04-22 01:01:37
Lượt xem: 21

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vân Mộ Kiều đã hẹn Cố Mẫn Mẫn, Cố Chính và Chu Dục Phong đến khu nghỉ dưỡng Tiên Vân để ăn lẩu.

Các người đàn ông đang bận rộn trong bếp.

Cố Mẫn Mẫn và Vân Mộ Kiều ngồi gần nhau, vừa làm móng cho nhau, vừa kể về những tin đồn trong Cố gia.

"Phương Tiêm Nguyệt không đến làm ầm ĩ trước mặt Cố Thế Thừa, mình đoán bà ta đang định dồn hết sức, lợi dụng Cố Thế Thừa để nuốt trọn cả Cố gia và Tinh Dã."

Vân Mộ Kiều nhìn những hạt nhũ lấp lánh đang tích tụ ngày càng nhiều trên móng tay của mình, trong lòng không khỏi rùng mình.

Không biết Cố Mẫn Mẫn học được phong cách làm móng này từ đâu, cô cảm thấy rất sợ…

Nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh, không hề lộ chút cảm xúc.

"Vậy thì tiết lộ tin tức cho Tuân Lộ đi."

"Con chim đã vào nồi, cô ta chắc chắn sẽ không nỡ để nó bay mất."

Cố Mẫn Mẫn cười tươi, tay khẽ lắc làm thêm một đống nhũ lấp lánh trên móng tay của Vân Mộ Kiều.

“Bà Tằng đã ám chỉ với Tuân Lộ, giờ chỉ chờ xem Tuân Lộ sẽ làm gì tiếp theo.

“Cô ta là một người thông minh, chắc chắn sẽ không làm ầm ĩ đâu.”

 “Ai? Ai định làm ầm ĩ?” Chu Dục Phong đột nhiên tiến lại gần, thở hổn hển một chút, khiến cho những hạt nhũ lấp lánh trên móng tay của Vân Mộ Kiều rơi vãi đầy trên thảm.

Vân Mộ Kiều và Cố Mẫn Mẫn nhìn móng tay mình, rồi nhìn về phía Chu Dục Phong đang tò mò. Cả hai đồng thanh nói: “Trì Tiện!”

Trì Tiện và Cố Chính bước ra từ bếp, một người cầm xẻng nấu ăn, người kia cầm d.a.o thái rau, mặc tạp dề, bước ra từ bếp. “Có chuyện gì vậy, sao lại làm ầm ĩ lên thế? Ai bắt nạt em rồi?” “Mẫn Mẫn, có chuyện gì vậy?”

Vân Mộ Kiều giơ tay lên, cáo buộc: “Đều là lỗi của Chu Dục Phong này, Mẫn Mẫn làm móng cho tôi xong giờ bị hỏng hết rồi~”

Cố Mẫn Mẫn phối hợp gật đầu. “Đúng rồi, đều là lỗi của Chu Dục Phong này!”

Chu Dục Phong: “…Không phải, oan uổng quá! “Làm xấu như vậy, tôi có phá hỏng hay không cũng đâu có gì khác biệt?”

Trì Tiện và Cố Chính hoàn toàn không nghe giải thích của anh ta. Hai người, một trái một phải, lôi Chu Dục Phong vào bếp.

“Dám bắt nạt Kiều Kiều, anh c.h.ế.t chắc rồi! Lăn vào bếp làm việc ngay!”

“Tôi không có mà!”

“Dám bắt nạt Mẫn Mẫn nữa, mau làm việc đi!”

 “Hai người… hai người liên thủ bắt nạt tôi! hai người chờ đấy, đợi tôi tìm được bạn gái,hai người c.h.ế.t chắc rồi!!!”

Vân Mộ Kiều thổi nhẹ những hạt nhũ lấp lánh trên tay, đưa tay cho Cố Mẫn Mẫn, để cô tiếp tục làm lại. Mọi chuyện trong Cố gia không thể thoát khỏi mắt của Cố Mẫn Mẫn. Ngoài Bà Tằng, còn có tài xế Chú Vương, đều là những người mà Cố Mẫn Mẫn cài vào Cố gia làm tay mắt.

 Cố Mẫn Mẫn đồng ý giúp họ trả thù cho con trai, đổi lại sự trung thành tuyệt đối của họ.

… Cố gia đang đối mặt với cơn bão sắp ập đến. Còn phía bên Lục Cẩn, tòa nhà sắp đổ. Thiệu Ứng Trầm nghĩ rằng Lục Cẩn đã biết về mối quan hệ giữa anh ta và Úc Noãn Noãn, lo sợ Lục Cẩn sẽ trả thù và dùng toàn bộ tài sản của mình để làm mọi cách để trả thù, anh ta đã bí mật giao dịch với Lục Du.

“Đây là tất cả tài liệu về các dự án của Thâm Hải, cùng với chứng cứ về những hành vi bất hợp pháp của Lục Cẩn và Thâm Hải.”

Lục Du không thèm nhìn chiếc USB, mà chỉ nhìn chằm chằm vào Thiệu Ứng Trầm, hỏi: “Anh muốn gì?”

Thiệu Ứng Trầm nhìn chằm chằm Lục Du, ánh mắt đầy bóng tối. “30 triệu tệ, và sắp xếp cho tôi rời đi ngay lập tức.”

Lục Du nhẹ nhàng vuốt tay trên gậy trang trí, cười lạnh nói: “Những thứ này không đáng giá nhiều như vậy. “Trong mắt tôi, ngay cả mạng sống của Lục Cẩn cũng không đáng giá như vậy.”

Thiệu Ứng Trầm lưỡng lự một lúc, rồi thay đổi lời: “10 triệu tệ, không thể ít hơn.” “Được, giao dịch!”

Lục Du đồng ý rất nhanh chóng đến mức Thiệu Ứng Trầm có chút nghi ngờ liệu mình có bị lừa không.

Lục Du nhìn biểu cảm đờ đẫn của Thiệu Ứng Trầm, cười giải thích: “Luật sư Thiệu, tôi đồng ý nhanh như vậy không có nghĩa là tôi đang lừa anh.

 “Những thứ này, bán được 10 triệu tệ, anh nên cảm thấy may mắn rồi”.

“Dù sao 10 triệu tệ cũng đã đủ để tôi thuê người g.i.ế.c Lục Cẩn mấy lần rồi.”

Thiệu Ứng Trầm đồng ý. “Được, nhưng mọi thứ sẽ được giao cho anh vào ngày tôi ra nước ngoài.”

Lục Dư cười khẽ, châm một điếu thuốc, ngước nhìn làn khói bay lên, rồi nói với Thiệu Ứng Trầm:

“Luật sư Thiệu, anh biết làm thủ tục ra nước ngoài mất bao lâu rồi chứ?”

“Chờ đến khi tôi làm xong thủ tục cho anh, đưa anh lên máy bay, thì mọi chuyện đã muộn rồi.”

“Tôi cầm thứ này trong tay, còn không bằng cầm một nắm rác.”

“Vậy nên, luật sư Thiệu, hoặc là hôm nay anh đưa cho tôi thứ tôi muốn, hoặc là anh đi tìm khách hàng khác.”

Thiệu Ứng Trầm nhấp môi.

“Tôi làm sao biết anh không lừa tôi?”

Lục Du lắc đầu, lấy ra một thẻ đen đặt trước mặt Thiệu Ứng Trầm.

“Mười triệu tệ.”

“Khi tiền đã vào tay, cho dù anh không di cư, thì muốn tránh xa sự truy sát của Lục Cẩn cũng không phải chuyện khó.”

“Hơn nữa, trong thời gian tới, Lục Cẩn sẽ chẳng có thời gian để tìm anh gây phiền phức đâu.”

Sau đó, anh ta đưa cho Thiệu Ứng Trầm một thẻ phòng.

“Trước khi ra nước ngoài, anh có thể trốn ở căn hộ này, thức ăn và nước sẽ được đưa đến tận cửa đúng giờ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bach-nguyet-quang-ygqv/chuong-213-anh-ta-cam-sung-chia-thang-vao-giua-tran-leo.html.]

“Luật sư Thiệu thấy tôi có thành ý không?”

Thiệu Ứng Trầm lấy thẻ, để lại chiếc USB.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Anh ta quay về Thâm Hải, dọn dẹp đồ đạc, để lại một lá thư từ chức, không quay lại làm việc.

Lục Cẩn biết tin Thiệu Ứng Trầm bỏ đi không nói lời nào khi đang bận rộn vì những rắc rối trong dự án.

Anh ta hoàn toàn không ngờ tính khí của Thiệu Ứng Trầm lại lớn như vậy.

Chỉ vì anh ta mắng vài câu, mà Thiệu Ứng Trầm lại bỏ đi ngay lập tức.

Lục Cẩn cũng không chủ động liên lạc với Thiệu Ứng Trầm.

Đi thao anh ta, Thiệu Ứng Trầm đã đắc tội với Cố gia, ở Tân Hải không còn chỗ đứng nữa.

Thâm Hải là hy vọng cuối cùng của Thiệu Ứng Trầm.

Thiệu Ứng Trầm chỉ đang nổi giận nhất thời, sớm muộn gì cũng quay lại tìm anh ta.

Nhưng anh ta không đợi được Thiệu Ứng Trầm quay lại, mà lại gặp phải một người phụ nữ thích mắng chửi – Úc Noãn Noãn.

Kể từ khi hoàn thành nhiệm vụ mà Lệ Hoài giao, Úc Noãn Noãn đã có một khoảng thời gian yên ổn, vui vẻ.

Mỗi ngày chỉ nghĩ đến một việc, đó là làm sao bán được "Hoa Hồng Mộng Mơ" với giá tốt, trả hết nợ, bịt miệng Vân Mộ Kiều.

Nhưng từ tối qua, cuộc sống của cô ta lại bắt đầu gặp khó khăn.

Tối qua, Leo gửi tin nhắn cho cô ta nói rằng Lệ Hoài đã trở về Tân Hải và muốn gặp cô ta.

Úc Noãn Noãn đã chuẩn bị kỹ càng, ăn diện xinh đẹp, hào hứng đến Lạc Nhật để gặp mặt.

Nhưng vừa bước vào phòng bao số 0, một ly rượu đã lao thẳng vào mặt cô ta.

“Bốp” một tiếng vang lên.

Úc Noãn Noãn hoảng hốt kêu lên một tiếng.

Cô ta co rúm lại, đôi mắt ngấn lệ, cẩn thận gọi người trong bóng tối: “Anh Lệ Hoài?”

Lệ Hoài bước ra khỏi bóng tối dưới ánh đèn mờ.

Ánh sáng từ trên chiếu xuống càng làm tôn lên vẻ sắc sảo của khuôn mặt anh ta, đôi mắt như muốn xuyên thủng người khác, giống như ác quỷ.

“Úc Noãn Noãn, cô thực sự làm tôi thất vọng quá.”

Úc Noãn Noãn không hiểu gì: “anh Lệ Hoài, anh nói gì vậy? Việc anh giao cho tôi, tôi đã hoàn thành rồi mà.”

Lệ Hoài cười khẩy.

“Đúng, cô đã hoàn thành.”

Anh ta bước nhanh đến gần Úc Noãn Noãn, nắm lấy cằm cô ta, nghiến răng nói:

“Nhưng cô lại vì muốn lấy lòng Lục Cẩn mà tiết lộ chuyện này cho anh ta biết!”

“Cô còn để Lục Cẩn tìm người báo cảnh sát, đảo lộn hết Tuế Yến, nhưng cuối cùng chẳng tìm ra gì cả!”

“Cô có biết không, cô đã phá hủy kế hoạch của tôi!”

Anh ta không quan tâm đến việc Trì Tiện sống hay chết.

Khi bảo Úc Noãn Noãn dùng số ma túy đó vu oan cho Trì Tiện, là để ép Trì Tiện gia nhập vào thuyền của anh ta.

Chỉ cần Trì Tiện ở trên thuyền của anh ta, Vân Mộ Kiều chẳng phải tùy anh ta xử lý sao?

Nhưng giờ đây, mọi chuyện đã tan thành mây khói!

Úc Noãn Noãn hoang mang, nước mắt bất chợt rơi xuống.

“Anh Lệ Hoài, chắc chắn là có hiểu lầm gì đó.”

“Tôi chưa bao giờ nói với Lục Cẩn chuyện này, thật sự không có, tôi có thể thề!”

“Hơn nữa, tôi chắc chắn đã để đồ ở Tuế Yến, tôi còn quay video mà, Lệ Hoài, anh cũng thấy rồi mà.”

Lệ Hoài không tin cô ta.

Trong thế giới của Lệ Hoài, không có gì đáng tin cậy cả.

“Không phải cô, vậy chẳng lẽ là tôi để lộ tin tức?”

Úc Noãn Noãn nắm lấy tay Lệ Hoài, vẻ mặt tội nghiệp cầu xin: “Anh Lệ Hoài, anh tin tôi đi, thật sự không phải tôi. Làm như vậy không có lợi ích gì với tôi cả!”

Thấy Lệ Hoài vẫn không xóa đi nghi ngờ, Úc Noãn Noãn càng thêm sốt ruột.

Đúng lúc đó, cô ta chợt nhìn thấy từ khóe mắt Leo đang đứng im lặng một bên.

Cô ta không chút do dự chỉ tay về phía Leo, kích động nói: “Chính là anh ta, chắc chắn là anh ta! Chỉ có ba chúng ta biết chuyện này, không phải tôi, cũng không phải anh Lệ Hoài, người để lộ tin tức chỉ có thể là Leo!”

Nghe vậy, Lệ Hoài híp mắt lại, không biết từ đâu rút ra một khẩu súng.

Anh cầm s.ú.n.g chỉ thẳng vào giữa trán của Leo.

“Leo, là anh sao?”

 

Loading...