Bạch Nguyệt Quang - Chương 218: Vân Cảnh Tiêu, Ông Chắc Chắn Là Ông Chủ Hoàng Không Thanh Toán Cho Ông Bằng Đồng Tiền Zimbabwe Chứ?

Cập nhật lúc: 2025-04-23 01:09:43
Lượt xem: 19

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ông chủ Hoàng, thân hình béo ú, co rúm trong ghế như một con chim cút, im lặng không nói gì.

Dưới sự vây ép của Chân Thuận và Giả Nghịch, ông ta lấy ra hợp đồng đã chuẩn bị từ trước, cười nịnh nọt nói: "Cô gái... Vân tổng, chúng ta có thể nói chuyện được không? Chúng tôi không phải đến gây phiền phức, chỉ là đến để bàn một chút công việc. Ba của cô..."

Vân Mộ Kiều liếc nhìn ông ta một cái, ánh mắt ra hiệu cho ông ta tự hiểu.

Ông chủ Hoàng lập tức đổi giọng.

"Ông Vân Cảnh Tiêu đang rất cần tiền, muốn bán cổ phần của mình ở Kiều Mộc cho tôi, bây giờ không phải là đến để xin ý kiến của cô sao?"

Một tên đàn em của ông chủ Hoàng cung kính đưa hợp đồng đến trước mặt Vân Mộ Kiều.

Vân Mộ Kiều không thèm liếc nhìn.

"Ông Vân Cảnh Tiêu cần tiền gấp, muốn bán cổ phần thì cũng không sao, Kiều Mộc không phải là một công ty lạnh lùng vô cảm.”

"Nhưng đồng thời, Kiều Mộc cũng tôn trọng quyền lợi hợp pháp của mỗi cổ đông.”

"Chừng nào hai phần ba cổ đông đồng ý, và không ai muốn mua cổ phần của Vân Cảnh Tiêu với điều kiện giống như ông chủ Hoàng đưa ra, thì ông chủ Hoàng mới có thể hợp lý và hợp pháp mua lại 5% cổ phần đó."

Ông chủ Hoàng vẫn nở nụ cười nịnh nọt.

"Đúng, đúng, đúng là như vậy, cho nên ông Vân mới đặc biệt dẫn tôi đến đây, muốn nhanh chóng xử lí mọi chuyện."

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Vân Mộ Kiều đặt tách trà xuống.

"Được, dù sao cổ đông của Kiều Mộc cũng không nhiều, Vân Cảnh Tiêu có thể liên lạc với từng người ngay bây giờ để hỏi xem họ có đồng ý cho ông ta bán cổ phần không. Cũng có thể hỏi luôn, những cổ đông này có muốn thực hiện quyền ưu tiên mua cổ phần hay không."

"Cô!" Vân Cảnh Tiêu tức giận nhìn Vân Mộ Kiều, sắc mặt tối sầm.

Vân Mộ Kiều chỉ liếc nhìn ông ta một cái, ánh mắt lạnh nhạt.

"Ông Vân có ý kiến gì sao?”

"Nhìn có vẻ Ông Vân cũng không vội vã muốn có tiền như ông chủ Hoàng nói lắm, nếu vậy thì tôi sẽ đại diện tuyên bố một câu, tôi không đồng ý ông Vân Cảnh Tiêu bán cổ phần."

"Chờ đã!"

Ông chủ Hoàng ngừng lại, nhìn Vân Cảnh Tiêu với ánh mắt đầy sát khí.

Sau khi đổi lại nụ cười, ông ta mới nói với Vân Mộ Kiều.

"Vân tổng, đừng vội quyết định, Vân Cảnh Tiêu quen sống trong nhung lụa, nhất thời chưa hiểu ra, chúng ta cần cho ông ấy một cơ hội."

Nhìn Vân Cảnh Tiêu, ánh mắt ông ta lại đầy sự đe dọa.

"Ông Vân, ông tự nói đi, có muốn liên lạc với những cổ đông khác không?"

Vân Cảnh Tiêu rụt cổ, gật đầu, ấp úng nói: "Phải liên lạc, phải liên lạc..."

Vân Cảnh Tiêu đành phải đi liên lạc với từng cổ đông.

Nhưng đều rất khó khăn.

Mỗi người đều phải cầu xin, nài nỉ một hồi lâu mới chịu nói vài câu.

Vân Mộ Kiều ngồi ăn đồ điểm tâm mà Trì Tiện đã gọi đến, bình tĩnh quan sát Vân Cảnh Tiêu biểu diễn.

Thỉnh thoảng, cô và Trì Tiện cùng nhau đánh giá màn khóc lóc của Vân Cảnh Tiêu.

"Đợt này khóc không nhập tâm như lần trước, nước mắt cũng chẳng hề rơi."

Ngồi bên cạnh, Chung Duẩn: "……Thật là thiếu nghiêm túc quá!"

Đứng đối diện Vân Mộ Kiều, Chân Thuận và Giả Nghịch, một người đứng bên trái và một người đứng bên phải, kiên trì duy trì vẻ ngoài lạnh lùng với chiếc kính râm, không để lộ chút nụ cười nào trong ánh mắt.

Họ cố gắng giữ vững tác phong chuyên nghiệp của mình như những vệ sĩ.

Vân Cảnh Tiêu vất vả lắm mới gọi xong điện thoại, dù ông ta đã cố gắng hết sức để nài nỉ, tính đi tính lại, chỉ thiếu một người nữa.

Lúc này, chỉ còn ba cổ đông chưa có ý kiến.

—— Vân Mộ Kiều, Chung Duẩn và Trì Tiện.

Đối với kết quả này, Vân Mộ Kiều không hề tỏ ra ngạc nhiên.

Trước khi đến Kiều Mộc , cô đã liên lạc với những cổ đông khác, ai sẽ đồng ý, ai sẽ từ chối, tất cả đều nằm trong dự liệu của cô.

Ngay cả khi có người thay đổi ý định, cũng không sao, còn có quyền ưu tiên mua cổ phần mà.

Vân Cảnh Tiêu không thể thoát khỏi bàn tay của cô.

Vân Cảnh Tiêu nhìn ba người họ, cảm thấy mắt tối sầm lại.

Chung Duẩn và Trì Tiện đều chỉ nghe lệnh từ Vân Mộ Kiều, cuối cùng, ông ta vẫn phải dựa vào người con gái mà mình không ưa.

Ông ta cảm thấy mình như một tên hề trước mặt Vân Mộ Kiều.

Cảm giác thật khó chịu, nhưng lại chỉ có thể đầy hy vọng nhìn cô.

"Kiều Kiều..."

Vân Mộ Kiều giơ tay ngắt lời ông ta.

"Chỉ cần bán cổ phần cho tôi, tôi sẽ đồng ý."

Vân Cảnh Tiêu ánh mắt sáng lên, vội vàng gật đầu: "Tất nhiên, tất nhiên rồi, chỉ cần cô đưa ra điều kiện giống như ông chủ Hoàng, tôi sẽ bán ngay cổ phần của mình cho cô.”

"Dù sao thì, cô cũng là con gái của tôi, tôi đương nhiên sẽ đứng về phía cô."

So với ông chủ Hoàng ở sòng bạc, Vân Cảnh Tiêu thà tin tưởng Vân Mộ Kiều hơn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bach-nguyet-quang-ygqv/chuong-218-van-canh-tieu-ong-chac-chan-la-ong-chu-hoang-khong-thanh-toan-cho-ong-bang-dong-tien-zimbabwe-chu.html.]

Vân Mộ Kiều nở nụ cười lạnh lùng.

"Vân Cảnh Tiêu,  ông có biết không? Điều hối tiếc lớn nhất trong đời tôi chính là vì có dòng m.á.u của ông."

Khuôn mặt Vân Cảnh Tiêu biến sắc một chút.

Ông ta muốn nổi giận với Vân Mộ Kiều, nhưng lại không dám.

"Kiều Kiều, đừng nói những lời tức giận như vậy.”

"Chúng ta mãi mãi là một gia đình!"

Vân Mộ Kiều lại không thể đồng ý.

"Vân Cảnh Tiêu, từ khi ông phản bội mẹ tôi, chúng ta đã không còn là gia đình nữa."

Dù nghe Vân Mộ Kiều nói như vậy, Vân Cảnh Tiêu vẫn chỉ có thể cười nịnh nọt.

"Được rồi, Kiều Kiều, cô muốn thế nào cũng được. Dù sao cô không nhận tôi là ba cũng không phải chuyện một sớm một chiều. Nhưng còn cổ phần, cô có mua không?"

"Mua chứ!" Vân Mộ Kiều cười nói, "Đương nhiên là mua. Chỉ có điều giá tôi đưa ra không thể sánh bằng sự hào phóng của ông chủ Hoàng."

"Không được!”

"Không thể giảm giá!”

"Năm trăm triệu, không được giảm một đồng nào!"

Khi nói đến tiền, thái độ của Vân Cảnh Tiêu không còn tốt như trước.

"Vân Mộ Kiều, nếu cô không có đủ năm trăm triệu, thì đừng cản trở tôi kiếm tiền!"

Vân Mộ Kiều cười khẩy.

"Năm trăm triệu, cổ phần của Kiều Mộc có đáng giá vậy không?”

"Vân Cảnh Tiêu, ông chắc chắn là ông chủ Hoàng không thanh toán cho ông bằng đồng tiền Zimbabwe chứ?”

"Một trăm năm mươi triệu, là giá cao nhất tôi có thể trả, nếu ông đồng ý bán, tôi sẽ mua.”

"Nhưng nếu ông không muốn bán, thì khỏi bán cho ai cả!"

Vân Cảnh Tiêu đập tay lên bàn, đứng bật dậy.

"Vân Mộ Kiều, cô đừng quá đáng quá!”

"Ông chủ Hoàng có rất nhiều tiền, ông ấy sẵn sàng bỏ ra năm trăm triệu để mua cổ phần của tôi, đó là vì ông ấy có tầm nhìn!"

"Bản thân cô cũng nghèo rồi, nên đừng coi thường người khác nữa!”

"Hôm nay tôi quyết định bán đi cổ phần này! Nếu cô dám ngăn cản, tôi sẽ đánh c.h.ế.t cô!"

Vân Mộ Kiều bình tĩnh nhấp một ngụm trà.

Sau đó cô nhấc điện thoại lên và gọi.

"A lô, 110? Tôi muốn báo cáo.”

"Có một sòng bạc ngầm và một công ty cho vay nặng lãi ẩn náu ở tầng ngầm thứ hai của số 28 đường Tường Thịnh. Chủ sòng bạc và chủ của kẻ cho vay nặng lãi là cùng một người, một người đàn ông béo họ Hoàng.”

“Sòng bạc dưới lòng đất này có ba lối vào và ra, một lối vào phía sau nhà vệ sinh của quầy bar ở tầng hầm, một ở cửa sau số 23 đường Tường Thịnh và một ở nhà để xe số 17 đường Gia Bảo.

"Đừng hỏi tôi là ai, hãy gọi tôi là Lôi Phong."

Nói xong cô trực tiếp cúp điện thoại.

Ông chủ Hoàng và tất cả người của ông ta đều tái nhợt và đổ mồ hôi đầm đìa.

Ông chủ Hoàng run rẩy lấy điện thoại di động ra, cố gắng liên lạc với những người trong sòng bạc và yêu cầu họ sơ tán ngay lập tức.

Nhưng khi lấy điện thoại ra thì phát hiện không có tín hiệu.

Vân Mộ Kiều chỉ vào một chiếc hộp đen nhỏ trên trần nhà và cười giải thích với họ: "Thiết bị gây nhiễu tín hiệu siêu mạnh do Tiện Kiều phát triển vừa mới được bật. Nếu hôm nay mấy người có thể gọi điện ở Kiều Mộc, tôi sẽ thua."

Ông chủ Hoàng đá bàn.

Ông ta hét vào mặt cấp dưới đang ngơ ngác của mình: "Mấy người c.h.ế.t hết rồi à? Nhanh đánh rơi thứ đó cho tôi!"

Những người đó lần lượt và vội vàng leo lên bàn.

Vân Mộ Kiều bình tĩnh nói: "Ông chủ Hoàng, đừng lãng phí công sức.

"Làm sao tôi có thể cài đặt chỉ một cái?"

Người vừa trèo lên bàn lại leo xuống trong tuyệt vọng.

Ông chủ Hoàng hung dữ nhìn Vân Mộ Kiều như một con linh cẩu và nhe răng nhìn cô.

"Con khốn này, làm sao cô biết được vị trí của sòng bạc?!"

Vân Mộ Kiều nhàn nhã dựa lưng vào ghế và liếc nhìn Vân Cảnh Tiêu, người đang cố gắng dựa mình vào ghế.

"Cảm ơn ông đã dụ dỗ Vân Cảnh Tiêu, để ông ta nhiều lần đến sòng bạc của ông tiêu tiền. Bằng không, tôi sẽ không dễ dàng như vậy tìm được sòng bạc địa điểm cụ thể của ông, tìm ra chi tiết địa hình sòng bạc!"

Lệ Hoài muốn dùng cổ phần của Vân Cảnh Tiêu để ăn thịt Kiều Mộc.

Biến Kiều Mộc thành căn cứ thứ hai, để ma túy tràn vào sào huyệt của ngành giải trí, đồng thời kéo cô và Trì Tiên xuống nước.

Nhưng điều này cũng tạo cơ hội cho Vân Mộ Kiều tận dụng tình thế.

Sử dụng Vân Cảnh Tiêu để đánh bại anh ta.

 

Loading...