Bạch Nguyệt Quang - Chương 219: Không Ai Ngờ Rằng, Chỉ Đi Thu Nợ Mà Lại Không Thể Quay Về Nữa

Cập nhật lúc: 2025-04-23 01:10:14
Lượt xem: 28

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Được lắm!"

Ông chủ Hoàng định đứng dậy, dẫn theo đám thuộc hạ rời đi.

Tuy nhiên, ông ta bị Chân Thuận và Giả Nghịch giữ lại, không thể đứng lên.

Ông chủ Hoàng nhìn quanh một lượt, gương mặt đầy tức giận, nói: "Mấy người còn muốn làm gì? Mấy người không phải nghĩ rằng chỉ với hai vệ sĩ này có thể bắt được chúng tôi chứ? Hay mấy người nghĩ cảnh sát có thể làm gì chúng tôi?"

Vân Mộ Kiều mỉm cười, bình tĩnh đáp:

"Vậy thì cứ thử xem."

Nghe vậy, ông chủ Hoàng lập tức xoay người, thoát khỏi sự kìm kẹp của Chân Thuận và Giả Nghịch, lùi lại phía sau đám thuộc hạ, tạo dáng chuẩn bị phòng thủ.

Vân Mộ Kiều vỗ tay: "Vào đi."

Khoảng mười mấy vệ sĩ mặc đồ đen lần lượt bước vào, lặng lẽ, khí thế mạnh mẽ.

Vân Mộ Kiều chơi đùa với ngón tay của Trì Tiện, cười nói: "Ông chủ Hoàng không phải nghĩ rằng tôi sẽ chỉ đi một mình đấy chứ?"

Gương mặt ông chủ Hoàng càng trở nên khó chịu.

"Con đàn bà thối, cô dám lừa tôi!"

Vân Mộ Kiều không thèm nhìn ông ta ta lấy một cái, quay đầu nói với chỗ ngồi đang trống không của Vân Cảnh Tiêu:

“Vân Cảnh Tiêu, cổ phần còn bán không?”

Bị gọi tên đột ngột như vậy, Vân Cảnh Tiêu, đang trốn dưới bàn, run rẩy một cái.

Khó khăn lắm mới chống tay lên bàn, ló đầu ra nhìn xung quanh.

Xác nhận không có chuyện đánh nhau, ông ta mới run rẩy di chuyển người về lại ghế, trả lời câu hỏi của Vân Mộ Kiều.

“Bán, tôi bán cho cô.”

“Một trăm năm mươi triệu, không thể thiếu một xu!”

“Hơn nữa cô phải giúp tôi giải quyết đám người đòi nợ này, sau khi tôi trả xong nợ, không thể để họ tiếp tục quấy rối tôi!”

Năm trăm triệu, chỉ là kế sách của ông Hoàng dùng để ép Vân Mộ Kiều nhượng bộ. Trên thực tế, số tiền thực tế Vân Cảnh Tiêu nhận được có thể chưa đến mười triệu, không bằng bán cho Vân Mộ Kiều, ít nhất là có tiền thật vào túi.

“Được.” Vân Mộ Kiều không chút do dự đồng ý.

Chung Duẩn nhanh nhẹn bảo trợ lý Trương mang hợp đồng chuyển nhượng cổ phần đã chuẩn bị sẵn vào.

“Ông Vân, nếu không có vấn đề gì thì ông có thể ký tên.”

Vân Cảnh Tiêu nhìn vào hợp đồng chuyển nhượng cổ phần đặt trước mặt, ngay lập tức mắt ông ta tối sầm lại.

Vân Mộ Kiều đã sớm đoán được, ông ta sớm muộn gì cũng sẽ bán cổ phần cho cô, không lạ gì cô lại không vội vàng chút nào!

Ông ta tức giận mặt mày xanh mét, cố tình chỉ trích cái này có vấn đề cái kia có vấn đề, cứ kéo dài mà không chịu ký.

Vân Mộ Kiều ban đầu còn kiên nhẫn giải thích với ông ta.

Đến khi cảm thấy phiền, cô đặt ly trà xuống bàn: “Vân Cảnh Tiêu, nếu ông không lo tôi sẽ trì hoãn khi chuyển tiền hay khi giúp ông giải quyết rắc rối, ông có thể tiếp tục lải nhải.”

Vân Cảnh Tiêu run rẩy.

Vội vàng cầm bút ký tên lên hợp đồng.

Vân Mộ Kiều quả thật đã báo cáo sòng bạc ngầm.

Nhưng cái sòng bạc này có thể tồn tại lâu dài ở Tân Hải, chắc chắn có lý do tồn tại của nó. Cái chiêu này của Vân Mộ Kiều không thể diệt tận gốc.

Hơn nữa là ông ta dẫn người đến Kiều Mộc, mới gây ra chuyện này, đám người trong sòng bạc nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ông ta.

Nếu Vân Mộ Kiều đến cứu ông ta muộn một chút...

Ông ta có thể không chết, nhưng chắc chắn sẽ không sống toàn vẹn.

Kiểm tra hợp đồng xong, Vân Mộ Kiều liếc mắt ra hiệu cho vệ sĩ đứng ngoài cửa.

Nói với Vân Cảnh Tiêu: “ông có thể đi rồi, những việc tiếp theo sẽ do luật sư Mạnh xử lý với ông.”

Cứ như không tin tưởng vào trí tuệ của Vân Cảnh Tiêu, cô lại nhắc lại một lần nữa: “Nhớ là, là luật sư Mạnh Cảnh Tuệ sẽ làm việc với ông. Nếu có người khác đến nói chuyện với ông về thủ tục chuyển nhượng cổ phần, đừng ngốc nghếch mà đi theo họ.”

“Nếu bị lừa, đừng có trách tôi không nhắc nhở ông.”

Vân Cảnh Tiêu vội vàng gật đầu, cầm hợp đồng của mình rồi vội vã bỏ chạy.

Ông chủ Hoàng nhìn thấy cảnh này, cũng muốn dẫn theo đám thuộc hạ đi theo.

Nhưng lại bị Chân Thuận và Giả Nghịch chặn lại.

Ông chủ Hoàng nghiến chặt răng quát lớn: “Vân Mộ Kiều, cô muốn làm gì đây? Cô còn muốn giam giữ chúng tôi sao?!”

Vân Mộ Kiều phủ nhận.

“Không có chuyện đó đâu.”

“Tôi chỉ đang thực hiện lời hứa của mình, không để mấy người quấy rối Vân Cảnh Tiêu mà thôi.”

“Vân Cảnh Tiêu vừa ký hợp đồng chuyển nhượng, vừa mới ra khỏi cổng Kiều Mộc thì mấy người liền muốn bắt giữ ông ta, kéo vào cốp sau xe để dạy dỗ, tôi còn mặt mũi nào để đứng đây nữa?”

Ông chủ Hoàng tức giận đến mức mặt mày đỏ bừng.

“Vân Mộ Kiều, cô có thể nói lý lẽ được không?!”

“Cô báo cáo sòng bạc rồi, tôi giờ về lo công chuyện còn không kịp, có thời gian đâu mà lo chuyện sống c.h.ế.t của Vân Cảnh Tiêu!”

Vân Mộ Kiều nhún vai.

“Ai mà biết được?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bach-nguyet-quang-ygqv/chuong-219-khong-ai-ngo-rang-chi-di-thu-no-ma-lai-khong-the-quay-ve-nua.html.]

“Sòng bạc và công ty cho vay nặng lãi thì chắc chắn ông cứu không nổi.”

“Biết đâu ông lại cho rằng Vân Cảnh Tiêu là người khiến ông mất mát lớn, rồi tìm cơ hội trả thù? Không sợ nhất, chỉ sợ vạn nhất. Tôi làm vậy cũng là phòng ngừa thôi, ông chủ Hoàng thông cảm chút đi.”

Ông chủ Hoàng không thể thông cảm, tức giận đến mức móc ra một con d.a.o từ trong túi.

Chỉ vào Vân Mộ Kiều, ông ta uy hiếp: "Con khốn này, thả tôi ra ngay! Bằng không, đừng trách tôi không nể mặt mấy người!"

Người của Ông chủ Hoàng theo sát và lấy đồ ra khỏi tay họ.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Dao gấp, côn nhị khúc, đục lỗ...

Mọi thứ đều có sẵn và được chuẩn bị tốt.

Khi Chung Duẩn nhìn thấy đối phương cầm dao, anh ta im lặng di chuyển ghế và rút lui về phía một nhóm vệ sĩ mặc đồ đen, tìm kiếm cảm giác an toàn.

Vân Mộ Kiều ở bên cạnh nói với trợ lý Trương: “Trợ lý Trương, làm phiền anh xuống lầu đưa cảnh sát Trần và cảnh sát Trương lên đây.”

Khi nghe thấy Vân Mộ Kiều nói gọi cảnh sát, đôi chân của ông chủ Hoàng mềm nhũn, gần như ngồi bệt xuống đất.

Một người hỏi ông ta: "Lão đại, bây giờ chúng ta nên làm gì?"

Bọn họ cũng không ngờ rằng đi ra ngoài để thu tiền nợ, vậy mà lại không còn đường quay về.

Ông chủ Hoàng lo lắng và chĩa mũi d.a.o vào Vân Mộ Kiều.

"Con khốn này, tôi sẽ đấu với cô!"

Ông ta giơ d.a.o lên và lao về phía Vân Mộ Kiều.

Vân Mộ Kiều ngẩng đầu liếc nhìn camera giám sát trong góc, cười nhắc nhở: “Nếu dùng vũ khí làm tổn thương người khác, bản án sẽ nặng hơn ~”

Ông chủ Hoàng sắc mặt tối sầm, chán nản quỳ xuống.

Mấy tên đàn em của ông ta nhanh chóng vứt bỏ đồ đạc và tránh xa Vân Mộ Kiều, coi cô như virus, có ý định giữ khoảng cách với nhau.

Một lúc sau, họ lại nhặt đồ lên, luồn vào quần áo và lau đi dấu vân tay.

Họ thậm chí còn liếc nhìn camera giám sát nhiều lần như muốn phá hủy nó.

Ý tưởng của họ vẫn chưa được thực hiện.

Trần Dục Minh và lão Trương đã dẫn người lên lầu và bắt giữ tất cả.

Vân Mộ Kiều "chậc" một tiếng với vẻ hơi chán ghét.

Có vẻ như Ông chủ Hoàng và Vân Cảnh Tiêu không coi trọng cô . Họ đến lãnh thổ của cô để gây rắc rối cho cô.

Vân Mộ Kiều kết hợp với cảnh sát để ghi lại lời khai.

Cô kể cho Trần Dục Minh và Lão Trương chính xác cách cô phát hiện ra sòng bạc ngầm và công ty cho vay nặng lãi.

Chỉ là trong câu chuyện của Vân Mộ Kiều, cô là một cô con gái hiếu thảo, bị người cha già tồi tệ của mình làm cho đau lòng.

Để ngăn chặn Vân Cảnh Tiêu lầm đường lạc lối, cô đã đích thân đi sâu vào hang hổ để điều tra sự thật.

Không có ai khác có liên quan.

Cả Trần Dục Minh và Lão Trương đều không tin lời nói của cô.

Nhưng họ không thể tìm ra lỗ hổng trong lời nói của cô.

Trần Dục Minh chỉ hỏi thêm một câu: "Nếu cô quan tâm đến ba mình như vậy, tại sao cô không thay ông ấy trả hết nợ cờ b.ạ.c của ông ấy? Ngược lại, buộc ông ấy phải bán số cổ phiếu Kiều Mộc có giá trị duy nhất trong tay ông ấy?"

Vân Mộ Kiều mỉm cười.

“Bởi vì đàn ông khi có tiền sẽ có xu hướng trở nên tồi tệ.”

“Khi không có vốn để tiêu, đương nhiên anh ấy sẽ ổn định cuộc sống”.

Khi càng cho đi nhiều lòng tham càng dễ sinh sôi.

Trì Tiện nghe vậy lập tức tiến tới, tựa vào vai Vân Mộ Kiều.

"Anh không như vậy!"

Vân Mộ Kiều quay lại, hôn anh và cười nói: "Anh là ngoại lệ!"

Trần Dục Minh: "..." Cút ra ngoài! ! !

Trần Dục Minh cố nén mong muốn phàn nàn và gầm lên, hỏi Vân Mộ Kiều thêm một số chi tiết trước khi đứng dậy rời đi.

Vân Mộ Kiều nhún vai, ra hiệu cho Trì Tiên ngồi dậy.

Trì Tiên không có phản ứng gì với cô.

Vân Mộ Kiều quay đầu nhìn Trì Tiện đang ngủ ngon lành trên vai cô, siết c.h.ặ.t t.a.y cô.

"Trì Tiện, đừng ngủ nữa. Cảnh sát Trần và cảnh sát Trương sắp rời đi rồi. Chúng ta cùng đi tiễn họ nào."

Trì Tiện vẫn không trả lời.

Trái tim của Vân Mộ Kiều thắt lại.

Cô giữ vai anh lắc lắc: "Trì Tiện, Trì Tiện!"

Trì Tiện vẫn nhắm chặt mắt.

Vân Mộ Kiều hoảng hốt.

Cô hét lên: “Chân Thuận, Giả Nghịch, nhanh vào giúp tôi!”

Chưa đợi Chân Thuận và Giả Nghịch  vào, Cảnh sát Trần và cảnh sát Trương đã nhận ra tình hình không ổn, vội vàng giúp đỡ, nâng Trì Tiện xuống lầu để đưa anh đến bệnh viện.

 

 

Loading...