Bạch Nguyệt Quang - Chương 221: Anh là ngoại lệ, mãi mãi là vậy.

Cập nhật lúc: 2025-04-24 01:03:25
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trì Tiện trông có vẻ bình an vô sự.

Vân Mộ Kiều và Trì Dị lại không yên tâm, họ kiên quyết kéo anh đi kiểm tra sức khỏe chi tiết.

Trì Tiện vừa đẩy Vân Mộ Kiều ra, nói mình không sao, vừa hợp tác hoàn thành tất cả các xét nghiệm.

Tiền bạc và quyền lực thật sự mang lại tiện lợi rất lớn.

Kết quả kiểm tra đã có ngay trong ngày.

Còn có một đội ngũ y tế chuyên nghiệp đến để hội chẩn.

Bác sĩ truyền trả lại kết quả kiểm tra của Trì Tiện, xem đi xem lại, kết luận vẫn không thay đổi.

—— Trì Tiện từ đầu đến chân, thậm chí từng sợi tóc cũng rất khỏe mạnh.

Trì Dị cảm thấy sốc và bất ngờ.

Nhìn dáng vẻ của Vân Mộ Kiều khi ngồi ngoài phòng cấp cứu, nếu nói Trì Tiện sắp chết, anh cũng tin.

Vân Mộ Kiều sẽ không đùa giỡn với mạng sống của Trì Tiện.

Trì Dị không chắc chắn, hỏi lại bác sĩ.

“Chắc chắn em ấy không sao chứ?”

Bác sĩ phụ trách trả lời: “Từ kết quả kiểm tra hiện tại, tất cả các chỉ số của anh ấy đều rất bình thường, không có khả năng mắc bệnh.”

Trì Dị lại không chắc chắn nhìn em trai.

Chỉ thấy Trì Tiện môi hồng răng trắng, mặt mày tươi tỉnh, thực sự không giống người sắp chết.

Trì Dị chỉ nhìn một cái rồi quyết định ngay lập tức quay đi, không muốn nhìn nữa.

Một người đàn ông hai mươi mấy tuổi, nơi công cộng lại dính lấy vợ chưa cưới như vậy, thật là mất hết thể thống?!

Xác nhận Trì Tiện không sao, lại không muốn đứng giữa làm bóng đèn ăn "cơm chó", Trì Dị viện cớ có việc gấp rồi nhanh chóng rời đi.

Qua một ngày vất vả, biết Trì Tiện không sao, Vân Mộ Kiều thở phào nhẹ nhõm nhưng cũng cảm thấy mệt mỏi.

Lên xe rồi tựa vào người Trì Tiện ngủ thiếp đi.

Khi tỉnh dậy, phát hiện xe đã dừng lại.

Cô xoa trán, mơ màng hỏi Trì Tiện: “Về nhà rồi sao không gọi em dậy?”

Mở mắt ra, nhìn thấy cảnh vật quen thuộc mà lại xa lạ ngoài cửa sổ, câu hỏi lại đổi thành: “Sao lại đột nhiên đến đây?”

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Trì Tiện, khi cô ngủ, đã nhờ Chân Thuận và Giả Nghịch  lái xe đến Núi Ỷ, trước biệt thự mà Kiều Nhược Vũ đã để lại cho cô.

Trì Tiện cúi đầu, do dự rồi mới lên tiếng: “Anh cả hôm nay nói, khoảng cách tạo nên vẻ đẹp, anh lúc nào cũng quấn quýt lấy em, em sớm muộn sẽ chán cái mặt này của anh.”

“Anh thấy anh cả nói cũng có lý, nên anh nghĩ...”

“Anh nghĩ gì?” Vân Mộ Kiều bắt đầu nói với giọng nguy hiểm.

Trì Tiện như không cảm nhận được nguy hiểm đang đến gần, căng thẳng, l.i.ế.m môi khô, tiếp tục nói: “Anh nghĩ, hay là em dọn về nhà ở đi, chúng ta có khoảng cách rồi, biết đâu tình cảm sẽ tốt hơn.”

Vân Mộ Kiều nghiến răng nói: “Anh, nói, lại, lần, nữa!”

Cô không thể tưởng tượng nổi, Trì Tiện lại có thể nói ra những lời này.

Lại muốn chia tay cô à?!

Trì Tiện hoảng hốt vội vàng xua xua tay, luống cuống giải thích: “Không, không có gì.”

“Anh chỉ muốn nói căn nhà này đã được sửa lại rồi, muốn đưa em đến xem có chỗ nào cần sửa lại không!”

“Nếu Kiều Kiều không muốn xem, chúng ta về nhà luôn.”

“Tối nay anh sẽ nấu cho em một bữa thật ngon!”

Trì Tiện không dám nói lại lần thứ hai.

Anh đã nghe ra cơn tức giận của Vân Mộ Kiều.

Nếu anh nói lại lần nữa, có lẽ sẽ không còn vợ mất.

Vân Mộ Kiều không thèm để ý đến anh, quay đầu hạ cửa sổ xe, ánh mắt u ám nhìn về phía Chân Thuận và Giả Nghịch đứng ngoài: "Lái xe, về nhà!"

Chân Thuận và Giả Nghịch cả người chợt run lên.

Nhìn nhau một cái, nhanh chóng lên xe, vội vã đưa Vân Mộ Kiều và Trì Tiện trở về khu nghỉ dưỡng Tiên Vân.

Khi Trì Tiện theo sau Vân Mộ Kiều xuống xe, cả hai cùng thở phào nhẹ nhõm.

Nhìn thấy cảnh Trì Tiện cúi đầu khổ sở cầu xin Vân Mộ Kiều tha thứ, Giả Nghịch cảm thán nói: "Ban nãy đã khuyên anh ấy ngoan ngoãn về nhà, đừng gây chuyện, ai ngờ không nghe, bây giờ giỡn với hổ cái, tối nay chắc chắn phải ngủ đất rồi!"

Chân Thuận phụ họa: "Đúng đúng!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bach-nguyet-quang-ygqv/chuong-221-anh-la-ngoai-le-mai-mai-la-vay.html.]

Trì Tiện thì không đến nỗi phải ngủ đất.

Nhưng những âu yếm và nụ hôn trước khi ngủ như thường lệ đã không còn.

Anh nằm nghiêng trên giường, nhìn thấy lưng của Vân Mộ Kiều cách mình một mét, nước mắt hối hận rơi xuống.

【Ôi ôi ôi, vợ ơi… Anh sai rồi, anh không dám nữa…】

Trì Tiện trong lòng gào thét không ngừng cả đêm.

Cuối cùng Vân Mộ Kiều không chịu nổi, quay người lăn vào lòng anh, áp mặt vào cơ n.g.ự.c của anh, thuận tay véo vào eo anh.

"Ngốc quá, nếu anh còn dám nói những lời này, cả đời đừng có đến gặp em nữa!"

Trì Tiện vui mừng ôm chặt Vân Mộ Kiều, như thể ôm được bảo vật đã mất, hôn cô mấy cái.

“ Nhớ rồi, nhớ rồi, sau này anh chỉ nghe lời Kiều Kiều  thôi!"

【Tất cả đều là lỗi của Trì Dị, bản thân là một con ch.ó độc thân còn muốn hại mình không có vợ, thật quá ác mà!】

Vân Mộ Kiều: "……"

Cảm nhận được nhiệt độ từ cơ thể Trì Tiện, Vân Mộ Kiều yên lòng nhắm mắt ngủ.

Trì Tiện mỉm cười, nhìn khuôn mặt đang say giấc của Vân Mộ Kiều hơn nửa tiếng.

Nhìn thấy hơi thở đều đặn của cô, anh nhẹ nhàng gọi vào tai cô: "Kiều Kiều? Bảo bối? Vợ ơi~"

Không có phản ứng.

Khi chắc chắn Vân Mộ Kiều đã chìm vào giấc ngủ sâu, Trì Tiện nhẹ nhàng di chuyển tay của cô đang đặt trên eo mình, đặt một nụ hôn lên trán cô.

Sau đó, anh vén chăn lên, nhẹ nhàng xuống giường, đi vào phòng tắm.

Anh đứng trước gương rửa mặt.

Mặc dù biểu cảm trên mặt không thay đổi, nhưng lại vô tình toát ra một chút u sầu.

Trì Tiện nhìn mình trong gương, nâng tay sờ vào chiếc vòng cổ sáu cánh sao trên cổ.

Trì Tiện trong gương, nhờ hành động này của anh, đã có một sự thay đổi nhỏ – vẫn là vẻ ngoài tuấn tú như thường, nhưng trong mắt lại thoáng hiện một nét gì đó rất u ám.

Trì Tiện trong gương mở miệng, âm thanh lạnh lẽo vang lên một cách bất ngờ.

【Hệ thống thông báo: Giá trị linh hồn của chủ nhân...】

Trì Tiện giơ tay ngắt lời nó.

"Trì Tiện, tôi chỉ muốn biết, chúng ta... còn bao nhiêu thời gian?"

Câu trả lời không phải từ âm thanh lạnh lẽo vô cảm ấy, mà là giọng nói của chính Trì Tiện, chỉ là có chút gì đó u sầu.

【Năm tháng.】

...

Khi Trì Tiện quay lại phòng, anh liền thấy Vân Mộ Kiều đang ngồi trên giường.

Anh đi tới, ngồi đối diện với cô, nhẹ nhàng hỏi: "Sao lại tỉnh rồi?"

Vân Mộ Kiều di chuyển về phía anh, ôm cổ anh, không mấy tinh thần nói: "Mơ thấy ác mộng, tỉnh dậy thấy anh không ở bên cạnh, hơi sợ, không dám ngủ tiếp."

Trì Tiện nhẹ nhàng ôm cô ra khỏi lòng mình, đặt cô vào trong chăn, nhẹ nhàng vỗ lưng cô.

"Kiều Kiều đừng sợ, anh ở đây."

Vân Mộ Kiều gật đầu, nắm lấy tay anh, như thể làm vậy, trái tim cô mới có thể bình an trở lại.

"Anh phải luôn ở đây."

Nói xong mới nhận ra hơi nước lạnh từ cơ thể Trì Tiện: "Anh lại đi tắm nước lạnh à?"

Trì Tiện ngập ngừng, ấp úng: "Chỉ... chỉ là tắm qua một chút thôi."

Vân Mộ Kiều dùng chút sức kéo Trì Tiện lại gần mình.

"Không được, anh lúc nào cũng như vậy, quên lần trước tắm nước lạnh bị bệnh rồi sao."

Hơn nữa bây giờ là mùa đông!"

Trên mặt Trì Tiện hiện lên sắc đỏ nhạt.

"Nhưng mà Kiều Kiều nói phải kiềm chế..."

Vân Mộ Kiều ngẩng đầu hôn lên môi Trì Tiện, âm thanh từ đôi môi vang lên.

"Không sao, em đã nói rồi,anh là trường hợp ngoại lệ, luôn luôn như vậy."

 

Loading...