Bạch Nguyệt Quang - Chương 226: Cân Nặng Hơn 50 Cân, Não Tình Yêu Hơn Trăm Cân

Cập nhật lúc: 2025-04-24 01:06:18
Lượt xem: 20

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngày hôm sau, khi Lục Cẩn đến câu lạc bộ Lạc Nhật, Vân Mộ Kiều đã yêu cầu Ngô Lý nộp đơn xin nghỉ việc.

Ngô Lý chỉ là một người lao công vào Thâm Hải bằng cửa sau mà thôi. Anh ta còn chưa qua thời gian thử việc, việc nghỉ việc cũng rất đơn giản. Ngày hôm đó anh ta đã nhận lương rồi rời đi luôn.

Toàn bộ nhân viên làm cùng đều không ai nói một câu giữ chân anh ta.

Chỉ có Ngô Lý là rất tiếc nuối công việc có thể kiếm được nhiều tiền này, trước khi tìm bên nhân sự, anh ta đã gọi điện cho Vân Mộ Kiều mấy lần để xác nhận: "Bà chủ ơi, ở đây thật sự không còn chỗ nào cần tôi nữa sao?"

Ban đầu Vân Mộ Kiều trả lời anh ta một cách dịu dàng: "Không còn, mau đi đi."

Nhưng sau khi bị hỏi nhiều lần, cô đã tức giận gào lên: "Nếu hôm nay không đi, ngày mai đừng trách tôi cho anh một cú vào thắt lưng!"

Ngô Lý bị quát giật mình.

Anh vội vàng sờ sờ vào thắt lưng mình, rồi lập tức đi tìm nhân sự để điền vào mẫu đơn nghỉ việc.

Không chỉ vậy, ngay cả những người đang đứng bên ngoài biệt thự của Lục Cẩn, theo dõi Úc Noãn Noãn cũng bị Vân Mộ Kiều cho rút hết.

Khi Lục Cẩn không chọn hợp tác với Lệ Hoài, anh ta chỉ là một thương nhân chính thống có chút sức ảnh hưởng.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Ngay cả khi bắt được Ngô Lý và những người khác, vì thế lực của Trì gia, anh ta cũng chỉ có thể tức giận mà không thể làm gì được.

Nhưng một khi anh ta hợp tác với Lệ Hoài, anh ta sẽ trở thành một kẻ buôn bán ma túy.

Hy vọng một kẻ buôn ma túy có nhân tính là một suy nghĩ vô cùng ngu ngốc.

Dù Lục Cẩn chưa mất hết nhân tính, nhưng còn có Lệ Hoài như một bóng ma, bóng ma chỉ tin vào miệng của những người đã chết.

Cô ta không thể đánh cược mạng sống của người khác để hy vọng vào lòng nhân từ của một con ma.

Chưa đầy hai ngày sau, tin tức từ bên ngoài lan ra rằng Gia tộc Castille ở nước Y sẽ đầu tư vào Thâm Hải.

Những dự án mà Thâm Hải bị kìm hãm cũng lần lượt được phê duyệt.

Phong độ của Lục Cẩn còn nổi bật hơn trước.

Còn có người lén lút chê bai Trì Tiện.

Họ nói rằng Trì Tiện là một người chỉ biết yêu đương, nếu không có sự bảo vệ của Trì gia, chắc chắn đã bị Lục Cẩn đá xa tận mười con phố rồi!

Vân Mộ Kiều nghe những lời đồn từ bên ngoài mà lòng chẳng hề d.a.o động.

Dù sao thì việc nói Trì Tiện là một người chỉ có đầu óc yêu đương, cô cũng không thể tìm ra bằng chứng để phản bác.

Cân nặng hơn 50 cân, não yêu đương nặng hơn trăm cân, đó chính là Trì Tiện.

Thay vì tranh luận xem Trì Tiện có phải là người chỉ biết yêu đương hay không, giữa Trì Tiện và Lục Cẩn ai mạnh hơn, cô thà dành thời gian chọn một ngày tốt trong lịch để tổ chức hôn lễ mà Trì Tiện luôn mong muốn.

Vân Mộ Kiều dùng điện thoại xem lịch và chọn ngày 21 tháng 3, một ngày rất thuận lợi.

Cô gọi cho Trì Tiện đang phát kẹo cưới cho nhân viên ở dưới lầu để hỏi ý kiến anh.

Mới vừa nối máy, đã nghe thấy giọng Trì Tiện đầy nhõng nhẽo.

“Vợ yêu~ Em tìm anh à~”

Vân Mộ Kiều im lặng một lát, rồi mới nói: “Em vừa chọn ngày xong, ngày 21 tháng 3 khá ổn, anh thấy sao? Có kịp chuẩn bị không?”

Giọng nói khá to của Trì Tiện lại vang lên.

“Ngày 21 tháng 3 tổ chức cưới à——

“Được được, đều nghe vợ hết!”

Trước khi cúp máy, Trì Tiện còn thổi một vài nụ hôn gió vào điện thoại — làm trước mặt tất cả các nhân viên đang đến lấy kẹo cưới.

Tô Thập An đứng gần nhất, thái độ ghét bỏ rõ ràng.

Trì Tiện không rảnh để ý đến anh ta, vừa phát kẹo cưới vừa tuyên bố: “Ngày 21 tháng 3, là hôn lễ của tôi và Kiều Kiều, không có thời gian đi làm, cho mọi người nghỉ một ngày nhé!”

Trong khi mọi người hoan hô, Tô Thập An cũng hứng thú hỏi Trì Tiện: “Trì thiếu, tôi cũng được nghỉ à?”

Trì Tiện suy nghĩ một lát rồi đáp: “Anh đi làm MC đi.”

Tô Thập An: “… Có lương không?”

Trì Tiện: “Không! Tiền đều là của Kiều Kiều!”

Tô Thập An: “… Không muốn làm nữa!”

Chưa đầy hai phút sau khi cúp máy, Vân Mộ Kiều nhận được tin nhắn từ Lệ Hoài mời cô gặp mặt tối nay.

Vân Mộ Kiều không có ý định gặp anh ta.

Cô trả lời: “Xin lỗi, tôi đang bận chuẩn bị đám cưới, không rảnh.”

Lệ Hoài không tức giận, gửi cho cô một bức ảnh.

— Một bức ảnh Trì Tiện nằm viện sau kỳ thi trung học.

Ngay sau đó, Lệ Hoài gửi tiếp một tin nhắn: "Tình trạng của Trì thiếu, trông không được tốt."

Vân Mộ Kiều cắn chặt răng.

— Được rồi, 8 giờ tối, phòng 888, câu lạc bộ Lạc Nhật.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bach-nguyet-quang-ygqv/chuong-226-can-nang-hon-50-can-nao-tinh-yeu-hon-tram-can.html.]

Trì Tiện phát xong kẹo cưới quay lại văn phòng, biết Lệ Hoài dùng ảnh của anh để ép Vân Mộ Kiều gặp mặt, cúi đầu im lặng rất lâu.

Câu đầu tiên anh nói là: “Xin lỗi, Kiều Kiều.”

Vân Mộ Kiều xót xa vỗ về mặt anh, trán áp vào trán anh, an ủi: “Trì Tiện, không phải lỗi của anh, không phải đâu!”

Tối 8 giờ —

Chiếc Bentley đen dừng vững ở dưới câu lạc bộ Lạc Nhật.

Trì Tiện muốn cùng Vân Mộ Kiều lên trên, nhưng Vân Mộ Kiều quát anh ở lại.

“Anh ngồi ở đây đợi em!”

Trì Tiện mím môi, cực kỳ tủi thân.

Vân Mộ Kiều nhận ra mình đã dùng giọng điệu quá nặng, liền hạ giọng, thưởng cho anh một nụ hôn an ủi.

“Chồng tốt thì phải nghe lời vợ, Trì Tiện, anh ngoan một chút, đợi em ở đây nhé?”

Trì Tiện không đáp, đuổi theo hôn cô.

Rồi mới nói: “Kiều Kiều, em cho phép anh bướng bỉnh một lần này, được không?”

Vân Mộ Kiều lập tức nổi giận.

“Mới kết hôn có mấy ngày mà anh không nghe lời rồi, muốn ly hôn đúng không!”

Cô dùng một chân đá vào bắp chân của Trì Tiện.

“Lên xe cho em!”

Trì Tiện ôm chân, nhảy vào xe.

Vân Mộ Kiều mạnh tay đóng cửa xe lại, dặn dò Chân Thuận: “Anh giữ chặt anh ấy cho tôi, nếu dám xuống xe, năm nay đừng mơ có thưởng!”

Chân Thuận run b.ắ.n người.

“Dạ!”

Giọng nói của anh ta vì sợ hãi mà trở nên khàn đặc.

Vân Mộ Kiều dẫn Giả Nghịch đi vào câu lạc bộ Lạc Nhật.

Trì Tiện từ cửa sổ xe thò nửa người ra ngoài.

“Kiều Kiều, anh ngoan mà! anh sẽ ngoan! Anh cũng muốn đi cùng Giả Nghịch nữa!”

Chân Thuận nhìn thấy Trì Tiện sắp chui ra khỏi cửa sổ, vội vàng đè đầu anh lại, ấn anh vào xe.

Trì Tiện trừng mắt nhìn Chân Thuận.

Chân Thuận nhìn về phía logo của câu lạc bộ Lạc Nhật, giả vờ như không thấy gì.

Đi vào câu lạc bộ, vẫn là Lệ Hoài tự mình đến tiếp đón Vân Mộ Kiều.

“Cô Vân đến, là vinh dự của tôi.”

Vân Mộ Kiều liếc anh ta một cái.

“Anh Lệ lại đích thân làm phục vụ viên à?”

Lệ Hoài dễ dàng đáp: “Là tôi mời cô Vân đến gặp mặt, lẽ ra tôi phải tự tiếp đón.”

Vân Mộ Kiều cười khẩy, từ trong túi lấy thẻ hội viên của câu lạc bộ Lạc Nhật đưa cho Lệ Hoài.

“Nếu vậy, thì phiền anh Lệ thanh toán giúp tôi và hủy thẻ hội viên này.”

Biểu cảm của Lệ Hoài cuối cùng cũng thay đổi.

“Cô Vân, cô có ý gì vậy?”

“Chỉ vì Leo không ra tiếp đón cô, mà cô sẽ không đến câu lạc bộ Lạc Nhật nữa sao?”

Vân Mộ Kiều thở dài.

“Anh Lệ suy nghĩ quá nhiều rồi.”

“Dịch vụ của Leo thật sự làm tôi rất hài lòng, nhưng tôi cũng không đến mức vì một phục vụ viên mà làm lớn chuyện.”

Cô nâng tay lên, trưng ra chiếc nhẫn cưới của mình.

“Chủ yếu là vì tôi đã kết hôn rồi, chồng tôi không thích tôi mê mẩn những nơi như thế này, nơi mà toàn là những chàng trai 18 tuổi, những người mẫu cơ bụng 8 múi đầy rẫy.”

“Chồng thì phải được chiều chuộng, tôi cũng chỉ có thể đau lòng từ bỏ thôi.”

Lệ Hoài vẫn không nhận thẻ hội viên từ Vân Mộ Kiều.

“Chủ sở hữu thật sự của thẻ này không phải là cô Kiều, cô Kiều có thể giữ thẻ để tận hưởng các dịch vụ của câu lạc bộ Lạc Nhật, nhưng không có quyền yêu cầu hủy thẻ.”

“Nếu chủ thẻ muốn hủy thẻ hội viên, thì bản thân họ phải đến đây để làm thủ tục.”

“Vậy à…” Vân Mộ Kiều nhìn thẻ hội viên trong tay, trầm tư một lát rồi nói, “Thôi vậy, Trì Tiện lo tôi ghen nên không bao giờ đến những nơi như thế này. Lần sau, tôi sẽ dẫn anh ấy đến.”

Vân Mộ Kiều không quan tâm đến biểu cảm có vẻ méo mó của Lệ Hoài, mà đi thẳng vào thang máy.

Loading...