Bạch Nguyệt Quang - Chương 233: Noãn Noãn, xin lỗi cô Tiền đi!
Cập nhật lúc: 2025-04-27 15:50:17
Lượt xem: 21
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vì mất thời gian thay đồ một chút
Vân Mộ Kiều Trì Tiện đến hơi trễ.
Chu Dục Phong , người phụ trách tiếp đón khách, vừa nhìn thấy hai người liền lập tức tiến lại gần.
“Lục Cẩn và Úc Noãn Noãn đã đến rồi.”
Anh ta nhìn xung quanh một chút rồi bổ sung thêm: “Họ còn mang theo một người, một gã ngoại quốc tóc vàng mắt xanh, trước đây tôi chưa thấy bao giờ, nói là quen ở nước Y, là người thừa kế của gia tộc Castille.
“Hai người có nghe nói về người này không?”
“Tôi cảm thấy anh ta có chút kỳ lạ, nhìn như một kẻ lừa đảo.”
Lòng Vân Mộ Kiều chợt chìm xuống.
Lệ Hoài dùng thân phận thừa kế gia tộc Castille để qua lại với Chu gia, không phải là một tin vui gì cả.
“Anh ta có nói rõ mục đích đến đây không?”
Chu Dục Phong gật đầu.
“Anh ta nói muốn hợp tác với nhà chúng tôi.”
“Hai người biết đấy, gia đình chúng tôi làm ngành xuất nhập khẩu khá ổn, mấy năm gần đây cũng có kế hoạch mở rộng sang thị trường nước Y.”
“Vừa vặn gia tộc của họ cũng muốn thâm nhập vào thị trường trong nước, nên đến tìm chúng tôi hợp tác.”
Vân Mộ Kiều nhíu mày hỏi: “Ba cậu đã đồng ý chưa?”
“Chưa đâu, ba tôi nói hôm nay không bàn chuyện làm ăn, chắc đang do dự.”
“Vậy thì tốt.”
“Ý cậu là sao? Người đó có vấn đề à?” Chu Dục Phong ngạc nhiên há hốc miệng, “Chẳng lẽ tôi đoán đúng, anh ta là kẻ lừa đảo thật à?!”
Vân Mộ Kiều không giải thích gì, chỉ nói: “Nói ba cậu cẩn thận, đừng dễ dàng đồng ý hợp tác với anh ta.”
Rồi cô lại lo lắng bổ sung một câu:
“Cậu cũng phải tránh xa anh ta ra, nghe chưa?”
Chu Dục Phong bị ánh mắt sắc lạnh của cô làm cho rùng mình.
“Nghe… Nghe rồi.”
Trong lòng anh ta bất chợt cảm thấy may mắn.
May là anh ta không theo đuổi Vân Mộ Kiều, nếu như cô và mẹ anh ta thành mẹ chồng nàng dâu thì chắc chắn anh ta không còn đường sống rồi!
Chưa kịp bước vào phòng tiệc, Vân Mộ Kiều đã nghe thấy tiếng hét và chỉ trích của Tiền Oánh .
“Úc Noãn Noãn, cô cố tình đúng không?”
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
“Thấy hôm nay tôi mặc đẹp hơn cô nên cố tình đổ rượu lên người tôi phải không?”
Tiền Oánh hôm nay mặc một chiếc váy n.g.ự.c màu xanh nhạt, rất hợp với cô ấy, trông quả thật xinh đẹp hơn Úc Noãn Noãn đang rầu rĩ, lúc nào cũng như thần thần thánh thánh.
Chỉ có điều bây giờ, chiếc váy đó đã bị rượu đỏ bám đầy, trông bẩn thỉu và lôi thôi.
Úc Noãn Noãn không trả lời câu hỏi của Tiền Oánh .
Cô ta run rẩy, ánh mắt dán chặt vào vết nốt ruồi đỏ dưới xương đòn của Tiền Oánh .
Cô ta nhớ rất rõ.
Cái vết nốt ruồi đó, trong bức ảnh, người phụ nữ nằm trên giường với Lục Cẩn cũng có một nốt ruồi giống hệt vậy.
Lục Cẩn nhận ra sự khác thường của Úc Noãn Noãn.
Anh ta siết chặt cổ tay gầy guộc của Úc Noãn Noãn, giọng thấp xuống quát: “Noãn Noãn, xin lỗi cô Tiền đi!”
Lục Cẩn ban đầu chỉ muốn nhanh chóng dập tắt sự việc.
Nhưng không ngờ câu này lại khiến Úc Noãn Noãn cảm thấy anh ta đang bảo vệ Tiền Oánh .
Điều này làm cho mối quan hệ mờ ám giữa anh ta và Tiền Oánh càng trở nên rõ ràng.
Vừa lúc đó, Phương Tiêm Nguyệt cũng lên tiếng bênh vực:
“Lục Cẩn nói đúng, cô Úc, cô làm sai rồi, cố tình đổ rượu lên váy của cô Tiền, cô phải xin lỗi.”
“Cô quỳ xuống xin lỗi cô Tiền, có thể sẽ tránh được việc bồi thường đó.”
“Váy của cô Tiền là đặt riêng, rất đắt đó, cô quỳ xuống một cái là tiết kiệm được vài chục vạn, quá hời rồi.”
Ngay cả Tuân Lộ cũng phụ họa: “Noãn Noãn, cậu xin lỗi nhanh lên đi.”
“Bây giờ cậu không có việc làm, mọi chi phí đều phải dựa vào Lục Cẩn.”
“Chỉ vì chuyện nhỏ này, lại làm Lục Cẩn phải bỏ ra mấy chục vạn, cậu cũng thật không biết điều rồi.”
Tiền Oánh hơi ngẩng cằm, ánh mắt đầy khinh miệt.
“Nghe thấy chưa, Úc Noãn Noãn?”
“Cô quỳ xuống xin lỗi tôi ngay!”
Úc Noãn Noãn nghe những lời này, đầu óc chỉ còn vang vọng, nhìn những đôi môi của Tiền Oánh nhúc nhích, như thể một con quỷ đòi mạng.
Cô ta như phát điên, hất tay Lục Cẩn ra, lao về phía Tiền Oánh .
“Là cô, chính cô quyến rũ Lục Cẩn!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bach-nguyet-quang-ygqv/chuong-233-noan-noan-xin-loi-co-tien-di.html.]
Tiền Oánh bị dáng vẻ điên cuồng của Úc Noãn Noãn làm cho hoảng sợ, la hét muốn chạy trốn: “Cứu mạng! Úc Noãn Noãn, cô điên rồi phải không!”
Tiền Oánh không thể thoát được.
Cô ta bị Úc Noãn Noãn nhào tới, xô ngã xuống đất.
Úc Noãn Noãn nắm tóc cô ta, tát vào mặt cô ta, dùng cả răng ra trận.
Theo lý mà nói, trong tình trạng hiện tại, Úc Noãn Noãn chẳng thể là đối thủ của Tiền Oánh .
Nhưng với lòng căm thù và tức giận trong lòng, sức mạnh mà cô ta giải phóng thật đáng kinh ngạc.
Cảnh tượng thật hỗn loạn.
Tiếng la hét, tiếng khóc, tiếng chửi thề...tất cả hòa lẫn vào nhau như một mớ hỗn độn.
Lục Cẩn vẻ mặt buồn bực kéo Úc Noãn Noãn lại, muốn tách cô ta ra khỏi Tiền Oánh.
"Úc Noãn Noãn, đủ rồi!”
“Dừng lại ngay!”
Úc Noãn Noãn vô cùng tức giận, hoàn toàn đắm chìm vào thế giới của riêng mình. Cô ta không thể nghe được một từ nào.
Trong lúc hỗn loạn, cô ta còn tát cho Lục Cẩn một cái.
"Con đĩ, tao sẽ cho mày quyến rũ Lục Cẩn này! Tao sẽ đánh c.h.ế.t mày! Đánh c.h.ế.t mày!"
Lục Cẩn vô cớ bị tát, trong lòng tức giận sôi trào. Anh ta nắm tóc Úc Noãn Noãn và kéo cô ta ra khỏi Tiền Oánh.
Anh ta tát cho Úc Noãn Noãn hai cái.
"Bây giờ cô đã bình tĩnh chưa?"
Tóc của Úc Noãn Noãn rối tung rơi xuống đất, rơi vào trong những mảnh vỡ của ly rượu. Máu đỏ tươi lập tức rỉ ra từ làn da mỏng manh của cô ta.
Có vẻ như cô ta không cảm thấy đau đớn.
Một lúc sau, cô ta ngẩng đầu lên, vừa khóc vừa cười.
Cô ta nhìn Lục Cẩn, sự tin tưởng và yêu thương trong mắt cô ta đã không còn nữa.
"Lục Cẩn, anh là đồ giả tạo!”
"Anh không yêu tôi, cũng không yêu Vân Mộ Kiều, anh chỉ yêu chính mình!”
“Mọi việc anh làm đều vì danh tiếng và sự giàu có của riêng anh!”
"Đừng tưởng tôi không biết anh đang làm gì. Anh và Lệ..."
"Cô Úc không khỏe, mời cô lên phòng khách trên lầu nghỉ ngơi một lát."
Trước khi Úc Noãn Noãn kịp nói hết lời, Phó Vận Nghi đột nhiên đứng dậy ngắt lời cô ta.
"Tôi không!"
Úc Noãn Noãn còn muốn cãi lại, nhưng hai người giúp việc phía sau Phó Vận Nghi đã đỡ cô ta đứng dậy, đưa cô ta lên lầu.
Mọi người đều thấy lúc Úc Noãn Noãn rời đi, miệng cô ta đã bị che lại.
Tuy nhiên, Phó Vận Nghi lại tỏ ra như không có chuyện gì xảy ra.
Quay sang Lục Cẩn nói: "Lục Cẩn à, cháu cũng kích động quá rồi, bình tĩnh lại một chút rồi lên lầu gặp vợ chưa cưới của cháu sau!"
"Để không làm con bé khó chịu và gây rắc rối thêm nữa."
Lục Cẩn cũng biết lúc nãy bản thân mất bình tĩnh nên gật đầu nói: "Vâng, dì."
Tuy Lục Cẩn và Úc Noãn Noãn đã được xử lý nhưng vấn đề vẫn chưa được giải quyết triệt để.
Phó Vân Nghị đá Chu Dục Phong đang cầm điện thoại di động bên cạnh để chụp ảnh.
"Thằng nhóc ngu ngốc kia, không thấy cô Tiền ngã sao?
"Sao còn không đỡ cô ấy dậy nhanh lên?"
Chu Dục Phong xoa bắp chân, đỡ Tiền Oánh vừa bị Úc Noãn Noãn làm cho choáng váng đứng dậy đồng thời lẩm bẩm điều gì đó.
Thân hình Tiền Oánh lảo đảo, sắp ngã vào lòng Chu Dục Phong.
Phó Vận Nghi lập tức bước lên phía trước.
Bà đẩy Chu Dục Phong sang một bên và nắm lấy cánh tay Tiền Oánh.
"Váy của cô Tiền bẩn rồi, trên lầu đã chuẩn bị sẵn một bộ váy dự phòng rồi. Nếu cô Tiền không ngại, cô Tiền có thể lên lầu thay một bộ?"
Tiền Oánh ngơ ngác gật đầu rồi đi theo người giúp việc ra khỏi nơi rắc rối này.
Phó Vận Nghi làm như không có chuyện gì xảy ra và mời mọi người cùng cắt bánh.
"Bánh hôm nay là do chính tay con trai tôi Dục Phong làm. Xin đừng cười thằng bé khi nhìn thấy nhé. Hãy cho thằng bé một chút mặt mũi!"
Mọi người đều theo bước chân của Phó Vận Nghi tiến vào trung tâm của sảnh tiệc.
Tất cả đèn ngay lập tức vụt tắt.
Chu Dục Phong bước vào, đẩy chiếc bánh sinh nhật có cắm nến trên đó. Chiếc bánh tưởng chừng chỉ trông xấu xí ở bề mặt, nhưng thực tế là nó rất xấu.
Ánh nến mờ ảo khiến nét mặt của mọi người trở nên mờ nhạt.
Lệ Hoài đang trốn trong bóng tối.
Tuy nhiên, Vân Mộ Kiều vẫn có thể thấy rõ sự điên cuồng trên khuôn mặt anh ta dưới ánh nến lập lòe.