Bạch Nguyệt Quang - Chương 242: Món Quà Lớn Đó, Chính Phương Tiêm Nguyệt Tự Mình Tìm .
Cập nhật lúc: 2025-04-28 00:37:28
Lượt xem: 17
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thôi Phương Phi đã lập một cuộc chơi, cùng với Trì Ninh, Trì Dị và Cố Chính ba người đánh mạt chược.
Trì Yến Tiêu ở bên cạnh rót trà phục vụ.
Vân Mộ Kiều và Trì Tiện sau khi đi b.ắ.n pháo hoa ở bãi biển thì quay về, lúc đó cả nhóm đang chơi rất hăng say.
Thấy hai người từ ngoài bước vào, Thôi Phương Phi vừa sờ bài vừa liên tục gọi:
“Kiều Kiều mau lại đây, ngồi chỗ mẹ chơi vài ván với bọn họ. Ba người này ngốc quá, mẹ thắng đến mức chẳng còn thú vị gì nữa rồi.”
Trì Dị lập tức phản bác không chút do dự:
“Chúng con nhường mẹ đấy, tôn trọng người lớn tuổi và trẻ nhỏ, mẹ lại còn lên mặt à?”
Thôi Phương Phi lườm anh ta một cái.
Vân Mộ Kiều mỉm cười từ chối:
“Con có chút chuyện cần tìm Mẫn Mẫn, để Trì Tiện chơi với mọi người một lát, con sẽ quay lại sau.”
Cô liếc nhìn xung quanh không thấy bóng dáng của Cố Mẫn Mẫn, lại hỏi:
“Mẫn Mẫn đi vệ sinh ạ?”
“Cô ấy nói đeo kính áp tròng lâu quá nên mắt khó chịu, đã lên lầu tẩy trang rồi.”
Trì Ninh liếc nhìn Cố Chính, vẫn cười mà nói tiếp:
“Mẫn Mẫn cũng thật là, về nhà ăn Tết mà cũng trang điểm kỹ càng như thế, không biết là để cho ai ngắm nữa.”
Tay Cố Chính khẽ run, đánh ra một quân bài ngon, tai cũng hơi đỏ lên.
Vân Mộ Kiều cười khẩy xen vào:
“Đương nhiên là để bản thân ngắm rồi, chẳng lẽ để cho khúc gỗ nào đó ngắm chắc?”
Mặt Cố Chính tái đi một chút, tay run lên, lại đánh ra một quân bài tốt nữa.
Vân Mộ Kiều không nói thêm gì, đẩy Trì Tiện về phía bàn mạt chược, còn mình thì lên lầu.
Cửa phòng Cố Mẫn Mẫn không đóng, như thể đang chờ ai đó đến vậy.
Vân Mộ Kiều dựa vào khung cửa, nói với Cố Mẫn Mẫn – người vừa tẩy trang xong và đang dưỡng da:
“Mẫn Mẫn, hôm nay là ngày đẹp trời, cũng đến lúc tặng cho Cố gia một món quà lớn cuối cùng rồi.”
Cố Mẫn Mẫn như nhớ đến chuyện gì thú vị, khẽ bật cười:
“Đang định nói với cậu đây. Vừa rồi dì Tằng gửi tin nhắn đến, món quà đó, chính Phương Tiêm Nguyệt tự mình tìm thấy rồi.”
Phương Tiêm Nguyệt sau khi phát hiện báo cáo giám định quan hệ ba con giữa Tuân Lộ và Cố Thế Thừa, để giữ được lòng tin của Cố Thế Thừa và khiến ông ta yên tâm giao Tinh Dã cho mình, nên vẫn luôn duy trì vẻ ngoài tình thân mẹ con với Tuân Lộ.
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Thế nhưng mọi việc lại không diễn ra như mong muốn của bà ta.
Cố Thế Thừa từ chối giao quyền quản lý Tinh Dã cho bà ta.
Bà ta muốn nắm quyền điều hành Tinh Dã, nhưng lại liên tục bị ngăn cản và cô lập.
Không ít người ám chỉ với Phương Tiêm Nguyệt rằng, đã là vợ thì khi chồng sức khỏe yếu, nên ở bên cạnh chăm sóc từng miếng ăn giấc ngủ, giúp chồng nhanh chóng bình phục, chứ không phải ra ngoài tranh giành quyền lực.
Chuyện của Cố gia có người Cố gia lo. Dù Cố Thế Thừa thật sự không thể gánh vác được nữa, thì vẫn còn Tuân Lộ – con gái ruột ông ta – đứng ra gánh vác, chẳng đến lượt một người ngoài như bà ta nhúng tay vào.
Phương Tiêm Nguyệt không hiểu tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy.
Bà ta đã kết hôn với Cố Thế Thừa suốt 26 năm, chẳng lẽ chỉ vì cái họ khác mà có thể phủ nhận tất cả mọi thứ bà ta đã cống hiến?
Hơn nữa, trước khi kết hôn bà ta cũng là một nữ cường nhân có tiếng, tại sao lại phải cam chịu ở nhà lo việc bếp núc?
Việc bà ta tiếp quản Tinh Dã, chẳng lẽ không tốt hơn cái con hồ ly tinh Tuân Lộ kia sao?
Phương Tiêm Nguyệt cũng từng nghi ngờ, có phải Cố Thế Thừa đã lén liên hệ với các cổ đông lớn của Tinh Dã, để họ liên thủ phản đối việc bà ta tiếp quản công ty hay không.
Nhưng nghĩ lại thì thấy điều đó không thể.
Phòng bệnh của Cố Thế Thừa được canh gác rất nghiêm ngặt, đừng nói là cổ đông công ty, ngay cả Tuân Lộ cũng chưa từng được vào thăm riêng, tuyệt đối không thể có chuyện ông ta âm thầm nhắn nhủ gì với cổ đông để cô lập bà ta.
Trừ khi...
Cố Thế Thừa đã sớm phòng bị cho ngày này, trước khi xảy ra chuyện đã liên lạc với các cổ đông của Tinh Dã — nếu một ngày nào đó ông ta xảy ra chuyện, thì họ sẽ giúp Tuân Lộ lên vị trí cao hơn!
Suy nghĩ kỹ càng thật đáng sợ.
Phương Tiêm Nguyệt đột nhiên cảm thấy mình hoàn toàn không hiểu rõ về người đàn ông bên cạnh mình.
Nhưng rồi lại nghĩ, một người đàn ông có thể vừa ngoại tình, vừa mê tín, thì chẳng có gì là ông ta không thể làm được.
Bà ta nghĩ càng nhiều, càng cảm thấy Cố Thế Thừa còn rất nhiều điều giấu giếm mình.
Bà ta nghĩ đến báo cáo giám định quan hệ ba con mà dì Tằng tìm thấy trong thư phòng của Cố Thế Thừa, Phương Tiêm Nguyệt cảm thấy trong thư phòng của Cố Thế Thừa chắc chắn còn rất nhiều bí mật mà bà ta không biết.
Bà ta dẫn theo dì Tằng lục lọi khắp thư phòng của Cố Thế Thừa, tìm kiếm mọi ngóc ngách.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bach-nguyet-quang-ygqv/chuong-242-mon-qua-lon-do-chinh-phuong-tiem-nguyet-tu-minh-tim.html.]
Bà ta nắm tay dì Tằng nói:
“Dì Tằng, trong cả ngôi nhà này, người tôi có thể tin tưởng chỉ có dì thôi. Dì tìm thấy gì, nhất định phải báo cho tôi, đừng giấu diếm thay ông ta, biết chưa? Yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không để dì thiệt thòi đâu.”
Dì Tằng rất nhiệt tình nắm lại tay Phương Tiêm Nguyệt.
“Thưa bà chủ, bà yên tâm, phụ nữ phải đoàn kết giúp đỡ nhau, tôi luôn đứng về phía bà!”
Phương Tiêm Nguyệt chăm chú vào những gì trên máy tính.
Dì Tằng lục lọi các nơi khác.
Mọi ngóc ngách trong thư phòng của Cố Thế Thừa, từng tờ tài liệu, đều bị hai người họ kiểm tra hết.
Dì Tằng tìm thấy một cuốn sổ ghi chép việc hối lộ của Cố Thế Thừa trong một ngăn bí mật.
Phương Tiêm Nguyệt lướt qua một lượt rồi bỏ qua:
“Chỉ là trò bịp bợm thôi, cất lại đi.”
Những thứ này đều là quyết định mà bà ta và Cố Thế Thừa cùng nhau thỏa thuận, mỗi khoản chi bà ta đều biết rõ. Cố Thế Thừa có cuốn sổ này, bà ta cũng có một bản sao y hệt, để mỗi bên có thể kìm hãm nhau, chẳng có gì đáng chú ý.
Nhưng những thứ này, không thể để người ngoài biết.
Dì Tằng như một fan cuồng của Phương Tiêm Nguyệt, và ta nói gì là tin nấy, không hỏi thêm bất cứ câu nào, cất cuốn sổ lại vị trí cũ.
Chẳng bao lâu, dì Tằng lại tìm thấy một bức ảnh trong một túi tài liệu ở khe hở.
Dì Tằng kích động đưa cho Phương Tiêm Nguyệt.
“Bà chủ, có phải đây là con ngoài giá thú của ông chủ không?”
Phương Tiêm Nguyệt nhìn bức ảnh một lúc lâu mới khó khăn nhận ra người trong ảnh là ai.
“Cái tên này à? Không phải con ngoài giá thú đâu.”
Bà ta như thể nhìn thấy một thứ rác rưởi bẩn thỉu, chán ghét quay mắt đi:“Chỉ chỉ là một kẻ ngu ngốc không biết trân trọng mà thôi!”
“Cất ngay bức ảnh đi, nhìn vào thật chướng mắt!”
Dì Tằng thấp giọng đáp.
Tiếp tục quay lưng lại, nhìn bức ảnh một hồi lâu, rồi run rẩy đưa bức ảnh về đúng vị trí cũ.
Phương Tiêm Nguyệt không tìm thấy thứ mình muốn trong thư phòng, càng cảm thấy bực bội hơn.
Dì Tằng siết chặt nắm tay, nhắc nhở:
“Bà chủ, hay là thử xem phòng của cô chủ đi? Biết đâu ông chủ giấu đồ trong đó.”
Phương Tiêm Nguyệt mắng:
“Cái thứ xâm chiếm tổ ấm của người khác kia, nó là cái quái gì mà được gọi là cô chủ?”
Dì Tằng cúi đầu, không dám lên tiếng.
Phương Tiêm Nguyệt nhận ra mình đã nói quá nặng lời, ấn nhẹ vào trán rồi hạ giọng nói:
“Đợi cô ta ra ngoài, chúng ta sẽ vào xem thử.”
Bà ta cũng không có ý định xin lỗi.
Để tránh làm ồn ào, Phương Tiêm Nguyệt và dì Tằng đã cẩn thận hơn khi lục lọi phòng của Tuân Lộ.
Thật tiếc, họ đã tìm đi tìm lại vài lần mà chẳng tìm thấy gì.
Vào đêm giao thừa, Phương Tiêm Nguyệt lấy cớ muốn duy trì tình cảm mẹ con, tặng một bộ trang sức cho Tuân Lộ và tự mình mang đến phòng cô ta, giúp cô ta đeo vào.
Khi Phương Tiêm Nguyệt đeo xong dây chuyền cho Tuân Lộ, đặt tay lên vai cô ta và mỉm cười nhìn vào gương ngắm nghía Tuân Lộ, thì Tuân Lộ đột nhiên đứng bật dậy như một con hươu bị giật mình, dùng tay chống lên bàn trang điểm nhìn Phương Tiêm Nguyệt.
Động tác của Tuân Lộ hơi mạnh, khiến bàn trang điểm cũng rung lên.
Các loại mỹ phẩm, trang sức trên bàn “lục cục” rơi xuống, mấy viên ngọc tròn cũng lăn xuống thảm.
Phương Tiêm Nguyệt dịu dàng gõ nhẹ vào trán Tuân Lộ.
“Con đã hơn hai mươi tuổi rồi, sao còn như một đứa trẻ vậy?”
Tuân Lộ không đáp lời.
Nụ cười của Phương Tiêm Nguyệt vừa rồi thật sự quá đáng sợ.
Tuân Lộ suýt nữa nghĩ rằng Phương Tiêm Nguyệt định g.i.ế.c cô ta.
Nhưng Phương Tiêm Nguyệt lại như thể tất cả những chuyện đó chưa từng xảy ra, giống như một người mẹ thật sự, tự mình cúi xuống giúp Tuân Lộ dọn dẹp đống hỗn độn.
Rồi dưới tấm thảm, bà ta phát hiện một bản báo cáo giám định quan hệ ba con.
Trên đó có tên của bà ta và Úc Noãn Noãn.
— Dựa trên các dữ liệu hiện có và kết quả phân tích DNA, xác nhận Phương Tiêm Nguyệt là mẹ của Úc Noãn Noãn.