Bạch Nguyệt Quang - Chương 249: Nụ cười trên mặt Vân Mộ Kiều, ngay khoảnh khắc chạm mắt với Trì Tiện, lập tức tan biến

Cập nhật lúc: 2025-04-28 00:44:08
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Buổi tối sau bữa cơm, những người có chuyện cần bàn tự giác kéo nhau lên thư phòng, đóng cửa lại nói chuyện riêng.

Những ai rảnh rỗi thì tụ lại dưới lầu uống trà, chơi cờ, đánh mạt chược...

Trì Tiện cứ quyến luyến theo sau các bậc trưởng bối lên lầu, miệng thì chu lên như người chồng nhỏ bị bỏ rơi, đi được vài bước là ngoái đầu lại nhìn ba lần.

Vân Mộ Kiều khẽ chạm vào mũi mình, cố tình tránh không nhìn anh.

Cũng không thể trách cô được.

Thật sự cô không muốn đầu năm đầu tháng lại phải cùng một đám "ông lớn" đến từ đủ mọi ngành nghề ngồi thảo luận những chủ đề vừa cao siêu vừa nhạy cảm — quá mệt mỏi.

Cô chỉ muốn làm một người bình thường đúng nghĩa, vừa nhai hạt dưa vừa chơi mạt chược là vui rồi.

Cho nên khi Trì Tiện níu lấy vạt áo cô, mắt long lanh năn nỉ cô lên lầu cùng mình, cô đã kiên quyết từ chối.

Người không biết còn trêu ghẹo:

“Trì Tiện đúng là ông chồng mê vợ chính hiệu nha, một phút cũng không rời được Kiều Kiều!”

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Trong ánh mắt trêu chọc của mọi người, Vân Mộ Kiều lặng lẽ rút một quân bài.

Không hiểu sao tối nay vận may của cô tệ đến thảm thương — từ lúc ngồi vào bàn đến giờ, đã thua liền mười mấy ván, chưa ù nổi một lần.

Cố Mẫn Mẫn ngồi bên cạnh không nhịn được cười trêu chọc:

“Thôi mau nhường ghế đi, hôm qua Trì Tiện bị mọi người vây quanh, còn chưa thảm bằng cậu tối nay!”

Vân Mộ Kiều giận đến mức giậm chân:

“Cậu chơi đi! Cái chỗ này phong thủy xấu lắm,mình không tin cậu ngồi vào mà cậu ù được!”

Cố Mẫn Mẫn vui vẻ chen vào ngồi, còn mạnh miệng tuyên bố:

“Cậu cứ chờ mà xem, mình đảm bảo tàn sát cả bàn này không chừa một ai!”

Vân Mộ Kiều khoanh tay ngồi một bên, chuẩn bị xem Cố Mẫn Mẫn bẽ mặt thế nào.

Vô tình liếc nhìn nhóm chat trong WeChat, Vân Mộ Kiều bắt gặp một tin đang được bàn tán sôi nổi — có người nói Lục Du đã cãi nhau to với người em trai cùng ba khác mẹ của mình, không may ngã từ cầu thang xuống, đến cả cái chân lành cuối cùng cũng bị gãy luôn.

Trong nhóm, cuộc thảo luận diễn ra khá sôi nổi.

Nhưng ngôn từ thì cực kỳ thận trọng.

Không ai nhắc đến chữ “đẩy”, nhưng từng câu từng chữ đều ám chỉ rằng Lục Du chính là bị cậu em trai đẩy ngã.

Cũng có người tỏ ra quan tâm đến thương tích của anh ta:

“Nhân dịp lễ tết rảnh rỗi, hay tụi mình hẹn nhau tới bệnh viện thăm hỏi một chút đi?”

Còn họ thật sự quan tâm hay chỉ đơn thuần muốn xem trò cười của Lục Du, Vân Mộ Kiều cũng không rõ.

Dù sao cô cũng sẽ không đi.

Vì cô chẳng thân thiết gì với Lục Du, mối quan hệ với Lục gia cũng chẳng tốt đẹp gì. Nếu phải chọn giữa đi thăm anh ta hay ở nhà đánh mạt chược, thì rõ ràng đánh mạt chược thú vị hơn nhiều.

Gần 10 giờ tối, Trì Tiện mới từ thư phòng đi ra.

Vân Mộ Kiều không có hứng tò mò xem anh và đám người Trì gia đã bàn bạc chuyện gì. Cô chỉ cảm thấy — cực kỳ, cực kỳ ấm ức.

Cô nhào vào lòng anh, vừa giận vừa tủi, giận dữ đ.ấ.m vào n.g.ự.c anh:

“Sao giờ anh mới ra! Cố Mẫn Mẫn cười em mấy tiếng đồng hồ rồi đó! Anh mau giúp em đáp lại cậu ấy đi!”

Cố Mẫn Mẫn từ lúc ngồi vào bàn chơi là cứ ù liên tục, thắng đến mức chính cô cũng thấy ngại nếu tiếp tục chơi.

Nhưng cứ mỗi lần nhường chỗ cho Vân Mộ Kiều là y như rằng cô lại thua thảm hại. Dù Thôi Phương Phi cố tình "mớm bài" cũng không cứu nổi. Suốt cả buổi tối, Vân Mộ Kiều không ù nổi một ván nào.

Cố Mẫn Mẫn vốn không cố ý trêu chọc cô, nhưng nhìn thấy vận xui của cô liên tục như vậy, ai nấy đều không nhịn được mà bật cười.

Sau khi hiểu rõ đầu đuôi, Trì Tiện đau lòng không chịu nổi. Anh nhẹ nhàng vỗ lưng cô như đang dỗ cô con gái nhỏ, hết lời an ủi.

Nhưng anh càng dỗ, Vân Mộ Kiều lại càng thấy tủi thân, mắt cô đỏ hoe lên từ lúc nào không hay.

Trì Tiện không nói nhiều, ném luôn quân bài trong tay cô trở lại bàn, hôn nhẹ lên má cô rồi nói:

“Không chơi với họ nữa. Anh dẫn bảo bối của anh ra ngoài dạo phố một vòng.”

Vân Mộ Kiều chu môi, gật đầu đồng ý.

Sau đó còn cố tình “hừ” một tiếng với Cố Mẫn Mẫn rồi hùng hổ theo Trì Tiện ra khỏi nhà.

Trì Tiện chở cô đi một vòng quanh thành phố rồi quay lại Núi Ỷ.

Nhưng anh không lái xe về thẳng Trì gia.

Thay vào đó, anh dừng xe trước căn biệt thự mà Kiều Nhược Vũ từng để lại cho Vân Mộ Kiều.

Nhớ lại lần trước Trì Tiện đưa mình tới đây, cơn bực trong lòng Vân Mộ Kiều lại bùng lên như thủy triều.

Cô lườm anh, ánh mắt đầy cảnh giác:

“Lần này lại định giở trò gì nữa? Muốn ly thân? hay ly hôn?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bach-nguyet-quang-ygqv/chuong-249-nu-cuoi-tren-mat-van-mo-kieu-ngay-khoanh-khac-cham-mat-voi-tri-tien-lap-tuc-tan-bien.html.]

Trì Tiện vội vàng lắc đầu như đánh trống.

“Chỉ có goá vợ, không có ly hôn.”

Anh kéo tay cô đi vào trong, vừa đi vừa cẩn thận giải thích:

“Lần trước khi người ta chuyển đi, căn nhà này bị lộn xộn không còn ra gì nữa. Anh nghĩ dù sao đây cũng là thứ mẹ em để lại, không thể cứ bỏ mặc như vậy, nên tự ý tìm người sửa sang lại. Em xem có thích không?”

Anh vừa mở cửa, đèn trong nhà liền bật sáng.

Căn biệt thự được thiết kế lại với tông màu cam và trắng làm chủ đạo, khắp nơi là những hình ảnh động vật ngộ nghĩnh – biến cả ngôi nhà thành một tòa lâu đài mộng mơ.

Thảm hình gấu trúc, gối ôm hình hươu cao cổ, chân bàn hình gấu túi...

Trước khung cảnh đầy ắp sự trẻ thơ trước mắt, sống mũi Vân Mộ Kiều bỗng cay cay.

Những thứ này — chính là những điều cô từng ao ước khi còn học lớp một.

Cô còn từng vẽ tất cả những thiết kế kỳ quặc này vào vở bài tập, tỉ mỉ kể cho Trì Tiện nghe về ngôi nhà mơ ước của mình.

Không ngờ… anh lại nhớ rõ đến thế.

Cô hít hít mũi, cười hỏi Trì Tiện:

“Bức tranh em vẽ nguệch ngoạc năm ấy… anh vẫn còn giữ đúng không?”

Trì Tiện vội quay mặt đi, tai đỏ ửng, ngượng ngùng phủ nhận:

“Làm gì có! Mấy thứ trẻ con đó, anh không hề để trong két sắt đâu!”

Vân Mộ Kiều vòng tay ôm eo anh, tựa mặt vào lồng n.g.ự.c anh, khẽ nói:

“Cảm ơn anh, Trì Tiện.”

Trì Tiện hôn nhẹ lên má cô, hỏi:

“Vậy bây giờ, tâm trạng em đỡ hơn chưa?”

Vân Mộ Kiều mạnh mẽ gật đầu.

“Rất vui!”

Nụ hôn của Trì Tiện rơi xuống bên tai Vân Mộ Kiều, hơi thở ấm nóng khiến cô không kìm được mà khẽ run lên.

Giọng nói trầm khàn của Trì Tiện vang lên bên tai cô.

“Vậy chúng ta thử cái ghế sofa gấu Bắc Cực em thích nhé? Còn cả bồn tắm mát-xa hình chim cánh cụt nữa…”

Vân Mộ Kiều còn chưa kịp đáp lời, Trì Tiện đã đè mạnh lên người cô.

Vân Mộ Kiều lảo đảo lùi lại mấy bước, dựa vào tường mới đứng vững được. Cô giơ tay đẩy nhẹ Trì Tiện, giọng gần như hoảng loạn:

“Anh đâu có nói là thử cái... bức tường này đâu chứ!”

Trì Tiện không đáp, vẫn nặng nề đè lên người cô.

Cơ thể Vân Mộ Kiều như bị rút sạch nhiệt độ trong khoảnh khắc.

Cô lúng túng đẩy anh, giọng nghèn nghẹn:

“Trì Tiện… anh nặng quá, đứng dậy được không? Em... em không thở nổi rồi…”

Trì Tiện vẫn giữ tư thế như cũ, không phản ứng lại

Trong căn biệt thự rộng lớn, chỉ còn lại tiếng nói yếu ớt của Vân Mộ Kiều vang vọng.

Cô vất vả ôm lấy eo Trì Tiện, cố gắng kéo anh đến đặt nằm xuống chiếc ghế sofa hình gấu trắng to lớn.

Cô cúi người áp tai lên n.g.ự.c anh, lắng nghe nhịp tim, rồi đưa ngón trỏ đến gần mũi anh để cảm nhận hơi thở. Cô còn hôn lên trán anh để kiểm tra thân nhiệt.

Tất cả đều cho thấy… Trì Tiện vẫn bình thường.

Giống như… chỉ là đang ngủ mà thôi.

Vân Mộ Kiều nắm lấy tay anh, áp trán vào mu bàn tay anh, không ngừng gọi tên anh, do dự không biết có nên đưa anh đến bệnh viện hay không.

Không biết đã bao lâu trôi qua, khi Vân Mộ Kiều đang hoang mang rối loạn…

Trì Tiện đột nhiên mở mắt.

Anh chăm chú nhìn đỉnh đầu của Vân Mộ Kiều, thì thầm gọi:

“Kiều Kiều?”

Vân Mộ Kiều mừng rỡ ngẩng đầu lên:

“Trì Tiện, anh tỉnh rồi!”

Nhưng nụ cười rạng rỡ trên gương mặt cô, lại lập tức vụt tắt ngay khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau.

“Anh… không phải là anh ấy…”

 

Loading...