Bạch Nguyệt Quang - Chương 250: Em sẽ không nhận nhầm Trì Tiện, cũng như anh sẽ không nhận nhầm Kiều Kiều

Cập nhật lúc: 2025-04-28 00:47:53
Lượt xem: 20

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vân Mộ Kiều từ từ rút tay mình lại.

Bàn tay của “Trì Tiện” như theo bản năng, hoặc cũng có thể là vì không nỡ, khẽ vươn theo tay cô rồi dừng lại, siết thành nắm đấm, buông xuống bên người.

Anh khẽ cười, như đang thở dài:

“Kiều Kiều, em vẫn nhạy bén như vậy.”

Trên khuôn mặt Vân Mộ Kiều đẫm lệ, đôi mắt cô không rời khỏi ánh mắt của “Trì Tiện”, nhìn chăm chú một lúc lâu rồi lên tiếng, giọng đầy chắc chắn:

“Anh là Trì Tiện. Anh là Trì Tiện, đúng không?”

“Em sẽ không nhận nhầm Trì Tiện, cũng như anh sẽ không nhận nhầm Kiều Kiều. Anh không phải Trì Tiện của em, em cũng không phải Kiều Kiều của anh.”

“Trì Tiện” nhìn cô, mỉm cười — dịu dàng, và đầy kiềm chế.

“Đúng vậy.”

Anh là Trì Tiện... đến từ một dòng thời gian khác.”

Vân Mộ Kiều không hề tỏ ra kinh ngạc.

Rất rõ ràng, những giấc mơ của cô… tất cả đều là thật.

Không có chuyện trọng sinh, cũng chẳng có quay ngược thời gian — những điều tưởng chừng chỉ tồn tại trong tiểu thuyết viễn tưởng.

Tất cả mọi chuyện… đều thực sự đã xảy ra, trong một thế giới song song khác.

Cô khẽ hỏi:

“Là dòng thời gian nào?”

“Dòng thời gian thứ nhất.”

Trong ánh mắt của “Trì Tiện” thấp thoáng một nỗi hoài niệm xa xăm.

Anh nói:

“Anh là người duy nhất thức tỉnh ở dòng thời gian ấy. Anh phát hiện ra bí mật và chân tướng của thế giới này, anh muốn thay đổi số phận của tất cả mọi người… nhưng anh đã thất bại.”

“Kiều Kiều trở thành vật hy sinh cho chuyện tình yêu của Úc Noãn Noãn và Lục Cẩn.

Cố Mẫn Mẫn và Cố Chính chỉ là bệ đỡ cho Úc Noãn Noãn bước lên.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Trì gia, Chu gia đều trở thành món đồ trong tay Lục Cẩn…

Cả thế giới cuối cùng đều bị ‘pheromone’ chi phối.

Hào quang của nhóm nhân vật chính chói lọi đến mức ai thuận thì sống, ai nghịch thì chết.

Chúng ta... thất bại hoàn toàn trong cuộc phản kháng đó.”

Vân Mộ Kiều hạ mắt xuống.

Những điều này cô đã biết, cô đã tận mắt chứng kiến kết cục của những nhân vật phụ trong những giấc mơ của mình.

Thật sự quá tàn khốc.

Cô hít một hơi thật sâu, ép nỗi bất an trong lòng xuống, rồi tiếp tục hỏi:

“Anh đến đây bằng cách nào?”

“Trì Tiện” vẫn giữ nụ cười trên môi, nhưng ánh mắt anh dường như có chút d.a.o động.

“Giao dịch.”

“Giao dịch với thần.”

Vân Mộ Kiều nghiêm mặt lại, ánh mắt trở nên trầm tư:

“Trì Tiện, anh đã dùng gì để giao dịch với thần?”

Trì Tiện có gì mà có thể giao dịch với thần được?

Trì Tiện nhìn cô, đôi mắt đầy tình cảm.

Nhưng anh lại lắc đầu:

“Kiều Kiều, đây là bí mật giữa anh và thần, không thể nói với em.”

Vân Mộ Kiều hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn chiếc đèn thỏ mà Trì Tiện đã chuẩn bị cho cô. Ánh sáng nhẹ nhàng, không quá chói mắt, nhưng cô vẫn cảm thấy mắt mình bị kích thích đến mức muốn rơi nước mắt.

“Trì Tiện” đưa tay lên, khi gần chạm vào má cô, lại kìm nén, thu tay về.

“Kiều Kiều, em không phải là Kiều Kiều của anh, anh cũng không phải là Trì Tiện của em.”

Những lời này khiến Vân Mộ Kiều bình tĩnh lại đôi chút.

Cô nhìn vào người đàn ông trước mặt, người đến từ một thế giới khác, rồi hỏi:

“Trì Tiện đâu? Anh ở đây, Trì Tiện thì sao?”

Có lẽ Vân Mộ Kiều cũng không nhận ra rằng, giọng nói của cô đang không tự chủ mà run rẩy.

“Trì Tiện” nhìn cô, ánh mắt chứa đầy thứ gì đó mà Vân Mộ Kiều không thể hiểu nổi:

“Kiều Kiều, đừng lo, anh ấy không sao đâu, chỉ là đang ngủ một lúc thôi. Anh chỉ mượn tạm thân thể của anh ấy một chút.”

Vân Mộ Kiều siết chặt các ngón tay lại, hỏi:

“Mượn một chút là bao lâu? Mấy năm, mấy tháng hay vài ngày?”

“Trì Tiện” quay mặt đi, đáp:

“Một tiếng.”

“Kiều Kiều, anh chỉ có một tiếng thôi.”

...

Khi Trì Tiện tỉnh dậy, trời đã sáng rõ.

Anh nằm cong người, đầu dựa vào đùi Vân Mộ Kiều, toàn thân cứng đờ, đau nhức, cổ còn bị đau nữa.

Vân Mộ Kiều đang chơi điện thoại, không biết cô đang xem gì, nhưng khuôn mặt cô lạnh lùng như nước.

Trì Tiện kéo kéo vạt áo của Vân Mộ Kiều, chớp chớp mắt, cẩn thận hỏi:

“Kiều Kiều, em không vui à?”

Vân Mộ Kiều chỉ thở ra một tiếng “Ừ”.

Trì Tiện lập tức cảm thấy căng thẳng.

Vân Mộ Kiều bỏ điện thoại xuống, ấn ấn vào trán mình, tức giận nói:

“Lúc anh đặt cái giường vỏ sò này có bị người ta lừa không? Nệm cứng như thép, còn giường thì nghiêng, làm em cả đêm không ngủ được.”

Trì Tiện nhúc nhích cơ thể, cảm nhận một chút.

“Xì—”

Giường tốt hay không anh không biết.

Dù sao thì anh cũng đã thành công ngoảnh cổ rồi — đúng là bị đau cổ thật.

Vân Mộ Kiều nghe thấy anh rên rỉ vì đau, lập tức ngồi thẳng dậy, nhìn thấy vẻ mặt hơi méo mó của Trì Tiện, cô không biết phải để tay ở đâu, hỏi:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bach-nguyet-quang-ygqv/chuong-250-em-se-khong-nhan-nham-tri-tien-cung-nhu-anh-se-khong-nhan-nham-kieu-kieu.html.]

“Sao vậy? Chỗ nào không thoải mái?”

Trì Tiện nghiêng đầu, điều chỉnh lại biểu cảm, dùng đôi mắt long lanh như sương mù nhìn Vân Mộ Kiều.

Vẻ mặt tội nghiệp, anh nói:

“Kiều Kiều, em xem, anh bị đau cổ rồi~”

“Giờ làm sao đây?”

Vân Mộ Kiều đỡ Trì Tiện ngồi dậy:

“Anh đi rửa mặt trước đi, em gọi điện cho mẹ hỏi xem có bà bác sĩ đông y quen biết nào có thể giúp đỡ được không. Nhân tiện cũng báo cho mẹ biết tình hình của chúng ta, để bà ấy đừng lo lắng.”

Trì Tiện kéo vạt áo ngủ của Vân Mộ Kiều, vẻ mặt đáng thương, từ chối:

“Không cần đâu~

“Kiều Kiều ở lại với anh đi mà~”

Anh lí nhí nói:

“Cổ nghiêng như vậy… anh sợ có gì đó không đúng…”

Vân Mộ Kiều nheo mắt lại:

“... Ý của anh là em phải nhìn anh, hay là em giúp anh đỡ lấy à?”

Trì Tiện nắm vạt áo ngủ của Vân Mộ Kiều, đầu cúi xuống, ngượng ngùng nói:

“Kiều Kiều, giúp anh đỡ một chút thì tốt quá.”

Vân Mộ Kiều: “...”

Trì Tiện tiếp tục làm nũng:

“Vợ à, anh còn phải tắm nữa, cổ anh bị đau, lưng không với tới được, vợ giúp anh xoa lưng nhé?”

Chưa kịp để Vân Mộ Kiều từ chối, Trì Tiện lập tức nói thêm:

“Anh cũng sẽ giúp vợ tắm!”

Anh cảm thấy mình rất thông minh, cười tươi với hàm răng trắng bóc, nắm vạt áo của Vân Mộ Kiều, lắc qua lắc lại.

Vân Mộ Kiều: “...” Thật sự không cần thiết!

Trì Tiện có thể giấu được cái tính toán nhỏ trong lòng sao? Cổ đau thế này mà vẫn còn nhớ đến chuyện khác à, ăn chay đi!

Sau hơn một giờ vật lộn trong phòng tắm, cuối cùng hai người cũng xuống lầu.

Tìm tạm cái gì ăn cho đỡ đói, Vân Mộ Kiều liền vội vàng mang quà Tết cùng Trì Tiện, đi tới nhà Ngài Từ bác sĩ Đông y Thôi Phương Phi đã giới thiệu.

Ngày mùng hai Tết là ngày về thăm nhà mẹ đẻ.

Nhà Ngài Từ vô cùng đông đúc, mọi người thấy Vân Mộ Kiều và Trì Tiện đến xin chữa bệnh, đều cảm thán khen ngợi hai người rất xứng đôi.

Trì Tiện ngay lập tức vui mừng như trẻ con.

Anh nghiêng cổ hỏi Vân Mộ Kiều:

“Vợ à, anh có thể cho bọn trẻ lì xì không?”

“Được.”

Vân Mộ Kiều đồng ý, Trì Tiện lập tức từ trong túi lấy bao lì xì, phát từng cái một cho lũ trẻ.

Bao lì xì dày cộp, giúp anh củng cố vị trí "vua trẻ con" của mình. Anh không ngại đùa cợt, yêu cầu những đứa trẻ nhận lì xì phải khen anh và Kiều Kiều xứng đôi, đừng nói câu “Chúc mừng phát tài” gì đó nữa.

Ngài Từ hừ một tiếng, đuổi mấy đứa trẻ đang vây quanh Trì Tiện đi.

Ông bảo Trì Tiện giơ tay ra để bắt mạch.

Trì Tiện không giơ tay, chỉ nói:

“Cháu chỉ là không may bị đau cổ, muốn nhờ ông giúp đỡ một chút, không có bệnh gì nghiêm trọng cả.”

Ngài Từ càng nhăn mặt, nhìn anh với vẻ khó chịu.

“Cậu là bác sĩ hay tôi là bác sĩ, bảo giơ tay ra thì cứ giơ tay ra, đừng nói nhiều thế!”

Vân Mộ Kiều lập tức huých Trì Tiện một cái vào hông.

“Nghe lời đi!”

Trì Tiện bĩu môi, lắc lắc người, giơ tay ra, miệng vẫn lẩm bẩm:

“Cái này có gì mà làm quá vậy.”

Vân Mộ Kiều vội vàng bịt miệng anh, cười gượng nói:

“Ngài Từ đừng để ý, anh ấy nói lung tung, không có ý xấu đâu.”

Ngài Từ không để ý đến, tập trung bắt mạch.

Một lúc sau, ông đổi tay, tiếp tục bắt mạch, ánh mắt thâm trầm khó hiểu.

Càng chờ đợi lâu, Vân Mộ Kiều càng cảm thấy bất an, nhưng lại không dám lên tiếng quấy rầy.

Không lâu sau, Ngài Từ mới lên tiếng.

Ông nhìn Vân Mộ Kiều một cách thiếu kiên nhẫn rồi nói:

“Cô ra ngoài đi, nếu ở đây với cậu ấy, nhìn y như mấy cặp đôi mới yêu, trái tim cứ nhảy nhót nhanh quá, không thể bắt mạch được.”

Vân Mộ Kiều ấm ức rút tay về.

Dặn dò Trì Tiện phải ngoan ngoãn, phối hợp tốt với Ngài Từ, cô lo lắng ra ngoài sân.

Trong sân nhỏ của ngài Từ, không khí đậm chất Đông y.

Con cái của ngài Từ đang dạy bọn trẻ nhận diện các loại thảo dược như thiên lý, liên kiều, cam thảo...

Thấy Vân Mộ Kiều bước ra với vẻ mặt lo lắng, một trong số người ở đó nhẹ nhàng an ủi cô:

“Đừng lo, ông ấy có chút tính cách kỳ quái thôi, đuổi cô ra ngoài không phải là có vấn đề gì nghiêm trọng đâu. Cô cứ yên tâm, lát nữa ông ấy sẽ ra ngay thôi.”

Vân Mộ Kiều mỉm cười gật đầu, cùng bọn trẻ học hỏi những lý thuyết y học cổ truyền.

Nhưng lòng cô vẫn không thôi lo lắng cho Trì Tiện trong phòng.

Nửa tiếng sau, Trì Tiện bước ra, tinh thần sảng khoái, gọi Vân Mộ Kiều về nhà.

Vân Mộ Kiều ngước nhìn ngài Từ đang đứng sau Trì Tiện.

Ngài Từ lại hừ một tiếng, liếc nhìn Trì Tiện, giận dỗi như một đứa trẻ nói:

“Cậu ta khỏe mạnh như trâu, không có gì phải lo, nhưng chuyện phòng the thì nên tiết chế một chút!”

Vân Mộ Kiều: “……!!!”

Cô đỏ mặt, vội vàng cảm ơn ngài Từ, nhanh chóng nói lời tạm biệt với mọi người, rồi dẫn Trì Tiện đầy tự tin vội vã rời đi.

Quá xấu hổ rồi!

Cả buổi sáng hôm đó, hai người họ trải qua một khoảng thời gian hỗn loạn.

Cả hai đều im lặng, không nhắc đến chuyện tối qua, như thể tối qua chỉ là một đêm bình thường không có gì đặc biệt.

 

Loading...