Bạch Nguyệt Quang - Chương 252

Cập nhật lúc: 2025-04-28 00:49:10
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lục Du tiếp tục gửi tin tức qua lại.

— Đối phương có lẽ là tay lão luyện, trực tiếp đánh ngất người mang đồ tiếp tế cho Thiệu Ứng Trầm, lấy chìa khóa mở cửa.

— Tại hiện trường không có dấu vết ẩu đả, có thể đối phương chỉ cần một chiêu đã thắng, hoặc đối phương quá mạnh mẽ khiến Thiệu Ứng Trầm chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo. Tất nhiên, cũng không loại trừ khả năng họ có kinh nghiệm dày dặn, sau khi ra tay đã dọn dẹp hiện trường sạch sẽ.

— Camera an ninh của tiểu khu đã kiểm tra, không phát hiện gì.

— Có cần báo cảnh sát không?

Vân Mộ Kiều chỉ trả lời một câu.

— Đừng quan tâm chuyện này, giấu kỹ bản thân và dì Chu đi!

Vân Mộ Kiều nhìn bữa tối dưới ánh nến lãng mạn trước mắt, và người ngồi đối diện, Trì Tiện đã chuẩn bị chỉnh chu, khẽ mỉm cười.

Ngày 14 tháng 2, ngày lễ tình nhân.

Không kém phần náo nhiệt so với Tết Nguyên Tiêu.

Lệ Hoài chọn ngày này để cướp Thiệu Ứng Trầm từ lãnh địa của Lục Du, anh ta thật biết cách chọn ngày.

Chỉ là sớm hơn một ngày so với thời gian mà cô và Lục Du đã định chuyển Thiệu Ứng Trầm.

Việc này không khó đoán.

Những năm Thiệu Ứng Trầm leo lên được vị trí đó, anh ta đã làm không ít việc bẩn thỉu, và có rất nhiều người muốn lấy mạng Thiệu Ứng Trầm, nhưng chỉ có Lệ Hoài mới có thể tìm ra nơi ẩn náu của anh và ra tay.

Dù sao, đó là thông tin mà Vân Mộ Kiều cố ý tiết lộ cho Lệ Hoài.

Hơn nữa, Lệ Hoài còn rất kiêu ngạo, sau khi bắt cóc Thiệu Ứng Trầm, anh ta còn gửi tin nhắn cho cô.

— Món quà lễ tình nhân, cô Vân có thích không?

Kèm theo là hình ảnh chiến tích của Thiệu Ứng Trầm, trông như thể buôn bán người vậy.

Vân Mộ Kiều lúc đó đang dựa vào cửa bếp, thưởng thức cảnh Trì Tiện nấu ăn, không thèm để ý đến anh ta.

Một lúc sau, Lệ Hoài như thể đã không kiên nhẫn, lại gửi một tin nhắn cho Vân Mộ Kiều.

— Cô Vân đến câu lạc bộ Lạc Nhật đón lễ cùng tôi, tôi sẽ thả anh ta về nhà, thương lượng này có lời không?

Vân Mộ Kiều khẽ cười chế giễu.

— Muốn thả hay không thì kệ anh!

— Bệnh hoạn!

Sau khi trả lời xong tin nhắn, Vân Mộ Kiều lập tức chặn Lệ Hoài trên WeChat.

Cô không hề lo lắng về mạng sống của Thiệu Ứng Trầm.

Lệ Hoài sẽ không g.i.ế.c Thiệu Ứng Trầm.

Thiệu Ứng Trầm đã ở trong Thâm Hải khá lâu và nhận được sự tin tưởng của Lục Cẩn, anh ta nắm trong tay rất nhiều bí mật của Lục Cẩn. Một phần đã được bán cho Lục Du, không biết còn bao nhiêu bản sao đang được giấu kín ở đâu đó.

Lệ Hoài không thể rời khỏi "Pheromone".

Và Lục Cẩn hiện là người duy nhất trên thế giới biết công thức của "Pheromone".

Miễn là Thiệu Ứng Trầm vẫn còn là quân cờ trong tay Lệ Hoài, những bí mật của Thiệu Ứng Trầm chính là con bài để Lệ Hoài kiềm chế Lục Cẩn. Lệ Hoài làm sao có thể bỏ qua những con bài này, những con bài có thể đối phó với Lục Cẩn?

Vân Mộ Kiều tin rằng Thiệu Ứng Trầm là người thông minh, anh ta chắc chắn sẽ biết cách lợi dụng những thứ mình có, sống tốt bên cạnh Lệ Hoài.

Dù sao, cô đã cho anh ta đủ nhiều gợi ý rồi.

Lục Du không còn cần Thiệu Ứng Trầm nữa, nếu bị phát hiện, còn có thể gây ra nhiều rắc rối, vì vậy không giấu Vân Mộ Kiều nơi Thiệu Ứng Trầm đang ẩn náu.

Ngày mùng 8 tháng Giêng, hai người gặp nhau tại bữa tiệc cuối năm, Lục Du nhân tiện nói cho Vân Mộ Kiều biết nơi Thiệu Ứng Trầm đang bị giấu.

Nhưng Lục Du không ngờ rằng, tối hôm đó, Vân Mộ Kiều và Trì Tiện lại đi gặp Thiệu Ứng Trầm.

Khi Thiệu Ứng Trầm nhìn thấy người đến là Vân Mộ Kiều và Trì Tiện qua mắt mèo điện tử, anh ta khá ngạc nhiên. Nhưng sau khi suy nghĩ một chút, anh ta vẫn mở cửa cho họ.

“CôVân, cô là người trăm công nghìn việc mà lại còn có thời gian tới thăm tôi, kẻ vô dụng này ư ?”

Cuộc sống trốn tránh và không thấy ánh sáng khiến Thiệu Ứng Trầm trông có phần ốm yếu.

Vân Mộ Kiều mỉm cười nhẹ nhàng.

Như thể về nhà mình, sau khi Thiệu Ứng Trầm mở cửa, cô bước vào một cách tự nhiên.

“Luật sư Thiệu, hôm nay tôi đến đây không phải là để thăm viếng. Giống như lần trước, tôi đến đây để chỉ cho anh một con đường sáng.”

“Con đường sáng?”

Thiệu Ứng Trầm châm một điếu thuốc, hút một thật hơi sâu, nhưng cái khí trong n.g.ự.c vẫn không thể dằn xuống như thể đang cuộn lên.

Anh ta kẹp điếu thuốc, che mặt, cười tự giễu.

“Vân Mộ Kiều, cô không thấy câu này của cô thật buồn cười sao?”

Lúc trước tôi bị Phương Tiêm Nguyệt nhắm đến, suýt nữa không thể sống nổi ở Tân Hải, chính cô đã chỉ đường cho tôi, bảo tôi gia nhập vào phe Lục Du. Nhưng cô nhìn xem, tôi làm việc cho Lục Du, được gì?!

Mỗi ngày chỉ biết ở trong căn nhà này, như một con chuột hôi không thể thấy ánh sáng!”

Vân Mộ Kiều vẻ mặt bình thản, không hề thay đổi biểu cảm.

“Luật sư Thiệu, anh cảm thấy, tôi hại anh sao?”

Thiệu Ứng Trầm đỏ mắt hỏi lại: “Không phải sao?”

Vân Mộ Kiều cười khẩy.

“Luật sư Thiệu, anh lúc đó là tình huống như thế nào, chính anh không rõ sao?”

Anh giờ nghĩ rằng, nếu lúc trước không nghe lời tôi, đồng ý làm việc cho Lục Du, mà đi theo Lục Cẩn thì có thể có một tương lai tươi sáng hơn sao?”

Vân Mộ Kiều liếc mắt nhìn anh ta.

“Buồn cười.”

Trì Tiện đúng lúc lấy ra một tấm ảnh, đặt trước mặt Thiệu Ứng Trầm.

Khi nhìn thấy bức ảnh, sắc mặt Thiệu Ứng Trầm lập tức thay đổi.

Anh ta đứng bật dậy, chỉ vào mũi Vân Mộ Kiều chất vấn:

“Là cô! Vân Mộ Kiều, chính cô là người thiết kế mọi chuyện?! Chính cô ép tôi đến bước đường cùng, chỉ còn cách theo phe Lục Du?! Cũng chính cô, làm tôi rơi vào tình cảnh thảm hại như vậy!”

Tấm ảnh mà Trì Tiện lấy ra chính là bức ảnh Thiệu Ứng Trầm và Úc Noãn Noãn hôn nhau trước cửa số 602, tòa nhà 7, khu an toàn.

Tấm ảnh này, từ tay Vân Mộ Kiều cầm ra, Thiệu Ứng Trầm còn có thể không hiểu sao?

Lúc đó, anh ta đã cảm thấy việc Úc Noãn Noãn nhắn tin bảo anh ta đến tiệc cuối năm để đón cô ta đã rất kì lạ rồi, nhưng vì bị Úc Noãn Noãn say xỉn, ngoan ngoãn quấn quít và chủ động, anh ta bị mê hoặc và không nghĩ sâu xa.

Hơn nữa, anh ta không ngờ rằng mình và Vân Mộ Kiều không có thù oán gì, mà cô lại làm chuyện vô sỉ như vậy để hại anh ta.

Vân Mộ Kiều nâng mắt lên, ánh mắt sâu thẳm nhìn Thiệu Ứng Trầm.

“Luật sư Thiệu, nếu lúc trước anh không nghe lời, theo phe Lục Du, anh biết hậu quả sẽ như thế nào không?”

“Tấm ảnh này đã xuất hiện trên bàn làm việc của Lục Cẩn từ tám trăm năm trước, chứ không phải đợi đến khi anh rời khỏi Thâm Hải, được Lục Du bảo vệ rồi mới để Lục Cẩn nhìn thấy.”

Vân Mộ Kiều có vẻ hơi sắc bén, khí thế như đang ép buộc.

“Luật sư Thiệu, anh có thể đoán được không, nếu bức ảnh này xuất hiện trước mặt Lục Cẩn sau sự việc, khi đó Lục Cẩn còn là chủLục gia, liệu anh có nhận được sự tín nhiệm của anh ta và cơ hội để chứng tỏ mình?

“Không, anh ta chỉ muốn—so với Phương Tiêm Nguyệt—người g.i.ế.c anh còn nhanh hơn!”

Thiệu Ứng Trầm cảm thấy nhiệt độ trên người mình bỗng nhiên giảm đi trong nháy mắt. Dù anh ta đang đứng, mà Vân Mộ Kiều ngồi, anh ta lại cảm thấy như mình là con kiến bị các vị thần nhìn xuống.

Anh ta ngồi gục xuống ghế sofa, đôi mắt vô thần nhìn về phía trước, lẩm bẩm:

“Vân Mộ Kiều, lần này, cô lại muốn làm gì?”

Nụ cười lại một lần nữa xuất hiện trên mặt Vân Mộ Kiều.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

“Luật sư Thiệu, trí nhớ của anh ngày càng kém rồi, tôi đã nói rồi, tôi đến đây là để chỉ cho anh một con đường sáng.”

Thiệu Ứng Trầm cứng đờ quay đầu lại nhìn Vân Mộ Kiều.

“Ý cô là gì?”

Vân Mộ Kiều từ từ nói:

“Luật sư Thiệu, anh hẳn là vẫn nhớ Lạc Nhật nhỉ?”

Thiệu Ứng Trầm gật đầu.

Anh ta đương nhiên không thể quên được.

Lần trước Vân Mộ Kiều đã chỉ đường cho anh ta tại Lạc Nhật.

Nơi đó, không phải có tiền là có thể vào được.

Vân Mộ Kiều tiếp tục hỏi:

“Vậy, Luật sư Thiệu, anh có biết đó là nơi nào không?”

Thiệu Ứng Trầm nhớ lại một lần duy nhất của mình ở đó, cũng như những người đồng hành và khách hàng đã mô tả về nó, liền trả lời:

“Động tiêu tiền, chốn tình ái, vừa là thiên đường, cũng vừa là địa ngục.”

Vân Mộ Kiều cười nhẹ.

“Đúng vậy, là địa ngục của nhân loại, thiên đường của ma quỷ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bach-nguyet-quang-ygqv/chuong-252.html.]

Thiệu Ứng Trầm không khỏi quay đầu nhìn cô.

“Vân Mộ Kiều, cô rốt cuộc muốn nói gì?”

Vân Mộ Kiều nắm lấy tay của Trì Tiện, mỉm cười trả lời:

“Tôi chỉ muốn nói cho anh biết, Lục Cẩn hiện tại là đối tác của Lệ Hoài, ông chủ phía sau của Lạc Nhật. Cả Thâm Hải, Lục Cẩn và những rắc rối mà anh đã gây ra cho Lục Cẩn, sẽ sớm được giải quyết.”

“Và Lục Cẩn đã thấy bức ảnh giữa anh và Úc Noãn Noãn cắm cho anh ta cái sừng. Anh đoán thử, khi anh ta bình tĩnh lại, anh ta sẽ mất bao lâu để nhớ đến anh?”

Thiệu Ứng Trầm đã làm luật sư nhiều năm, cũng làm không ít chuyện bẩn thỉu, tâm lý của anh ta không tệ, và đã bình tĩnh lại từ cảm giác hoang mang ban nãy.

Nhưng khi nghe Vân Mộ Kiều nói vậy, anh ta lại không khỏi cảm thấy lo lắng một chút.

“Vân Mộ Kiều, cho dù Lục Cẩn muốn trả thù, người đầu tiên mà anh ta tìm có thể chưa chắc là tôi.”

Anh ta nhìn Vân Mộ Kiều, cơ thể hơi nghiêng ra sau tựa vào lưng ghế, làm cho mình trông có vẻ tự tin hơn.

“Có thể là cô, hoặc có thể là Trì Tiện.”

“Còn về những gì tôi đã làm, có thể chúng không khiến anh ta giận như cái kế hoạch mà mấy người đã giăng bẫy và hãm hại anh ta?”

Vân Mộ Kiều không chút lo lắng.

“Luật sư Thiệu, anh quá đơn giản rồi.

“Tôi và Trì Tiện đều có quân bài để đàm phán với Lục Cẩn, cũng có lực lượng để đối phó với Lệ Hoài. Còn anh thì sao? Anh có gì?

“Mối quan hệ? Tiền bạc? Năng lực?

“Luật sư Thiệu, tôi nói thẳng ra cho anh nghe, sau khi Lục Cẩn hợp tác với Lệ Hoài, anh ta bóp c.h.ế.t anh còn dễ dàng hơn bóp c.h.ế.t một con kiến, đảm bảo sẽ không có ai dám đứng ra nói tốt cho anh đâu.”

“Hơn nữa…”

Vân Mộ Kiều vân vê bức ảnh trong tay, rồi quay sang nhìn Thiệu Ứng Trầm.

"Giả sử đúng như những gì luật sư Thiệu nói, nếu Lục Cẩn dám động thủ với tôi và Trì Tiện, tôi cũng dám cam đoan là tôi có đủ cách để chuyển sự thù hận của Lục Cẩn sang phía luật sư Thiệu."

Chỉ cần công khai bức ảnh anh ta đang hôn cuồng nhiệt với Úc Noãn Noãn, tất cả mọi người sẽ biết Lục Cẩn bị cắm sừng.

So với việc đối phó với Vân Mộ Kiều và Chí Hiển, những người mà anh không chắc có thể đánh bại, Lục Cẩn chắc chắn sẽ xử lý trước người khiến anh ta trở thành trò cười, đó là Thiệu Ứng Trầm.

Thiệu Ứng Trầm cũng đã nghĩ đến điểm này.

Anh ta như một con nhím, lông toàn thân đều dựng lên, thẳng lưng như thể chuẩn bị bỏ chạy, nhìn Vân Mộ Kiều với ánh mắt đầy phòng bị.

Vân Mộ Kiều cười nhẹ, không vội.

"Luật sư Thiệu, không phải bạn đang chờ Lục Du giúp anh làm thủ tục nhập cư, đưa anh ra nước ngoài tránh nạn sao?"

Thiệu Ứng Trầm càng trở nên căng thẳng hơn.

"Vân Mộ Kiều, tôi tự nhận mình không có thù hận sâu đậm gì với cô, tại sao cô lại đối xử với tôi như vậy?"

Vân Mộ Kiều thu lại nụ cười.

" Luật sư Thiệu, người không vì mình, trời tru đất diệt.”

“Khi anh tham gia vụ kiện, có bao giờ quan tâm đối phương có thù hận với anh hay không?"

Thiệu Ứng Trầm không thể trả lời.

Anh ta chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này, cũng không dám suy ngẫm lại.

Đã làm thì không thể hối hận.

Vân Mộ Kiều tiếp tục nói: "Lục Du bị em trai mình, con trai riêng của ba anh ta, đẩy ngã cầu thang, gãy chân, đã ra nước ngoài chữa trị rồi, chuyến bay hôm qua, anh không biết sao?"

Thiệu Ứng Trầm giật mình ngẩng đầu lên.

Vân Mộ Kiều gật đầu, nói ra những điều mà anh ta đang nghĩ trong lòng.

"Đúng vậy, anh ta chính là người không giữ lời hứa, không quan tâm đến sống c.h.ế.t của anh.”

Chính xác mà nói, cũng không phải là không quan tâm. Anh ta chỉ giao sinh mệnh của anh cho tôi. Nếu không, hôm nay tôi cũng sẽ không xuất hiện ở đây."

Thiệu Ứng Trầm không thể tin những lời Vân Mộ Kiều nói, vội vàng đứng dậy gọi điện cho Lục Du.

Nhưng đáp lại chỉ là—số điện thoại không liên lạc được.

"Cô muốn gì?”

Vân Mộ Kiều, rốt cuộc cô muốn gì?"

Thiệu Ứng Trầm không chịu nổi, lớn tiếng gầm lên.

Vân Mộ Kiều ném một đống tài liệu lớn vào trước mặt Thiệu Ứng Trầm: "Tôi chỉ cho anh một con đường sáng."

Thiệu Ứng Trầm hoài nghi, nhặt lấy túi tài liệu, nhìn Vân Mộ Kiều với ánh mắt đầy nghi ngờ.

Vân Mộ Kiều nói: "Trong này có các giấy tờ và tài liệu liên quan đến việc nhập cư, cùng vé máy bay sang nước X, chuyến bay vào ngày 15 tháng 2, tức là ngày Tết Nguyên Tiêu.”

“Anh có thể mang những thứ này, cộng với một triệu tệ mà Lục Du đưa cho anh, rời khỏi Tân Hải, đến Nước X để tránh nạn."

"Cô thật sự tốt bụng như vậy sao?"

"Tôi cá là anh chẳng bao giờ lên được máy bay.”

“Anh sẽ c.h.ế.t trên đường đến sân bay, tai nạn xe cộ, sự cố gì đó, anh sẽ… không còn xác."

Thiệu Ứng Trầm bắt đầu lo lắng, không thể ngừng được cảm giác hoảng sợ: "Lục Cẩn đã tìm được tung tích của tôi rồi sao? Hay là cô sẽ tiết lộ chuyện tôi nhập cư cho anh ta?"

Vân Mộ Kiều lắc đầu.

"Tôi không có hứng thú liên quan đến một tên buôn ma túy.”

Thiệu Ứng Trầm có một giây cảm thấy mong mình là người điếc, không nghe thấy gì.

Nhưng anh ta hiểu, đó chính là mục đích thực sự mà Vân Mộ Kiều đến gặp anh ta tối nay.

Anh ta khó khăn mở miệng, nói: "Cô không cần nói những điều này với tôi, tôi cũng không muốn biết."

Vân Mộ Kiều cười với vẻ thâm sâu.

"Luật sư Thiệu, đương nhiên là có lý do. Anh phải biết những điều này để còn có cơ hội sống sót trong tay Bóng Ma."

Thiệu Ứng Trầm nhìn Vân Mộ Kiều với ánh mắt phức tạp.

"Bóng Ma?"

"Đúng, là ông chủ đứng sau câu lạc bộ Lạc Nhật, đối tác của Lục Cẩn—Lệ Hoài. Chính là tên trùm ma túy đang bị các quốc gia truy nã, kẻ lén lút hoạt động trên toàn cầu—Bóng Ma."

Vân Mộ Kiều hiếm khi không lừa dối hay giấu giếm gì Thiệu Ứng Trầm.

Cô thẳng thắn nói:

"Lục Cẩn có một phương pháp nghiên cứu mới của loại ma túy gọi là 'Pheromone'.”

“Bóng Ma đã bị nghiện 'Pheromone', anh ta không thể rời xa Lục Cẩn, vì vậy Lục Cẩn muốn để anh c.h.ế.t lúc canh ba, Lệ Hoài sẽ không để anh sống đến canh năm.”

"Nhưng chính vì thế, anh mới có thể có cơ hội sống sót.”

"Biến quân bài trong tay anh thành quân bài mà Lệ Hoài nắm giữ Lục Cẩn, anh sẽ trở thành quân cờ hữu dụng nhất trong tay Lệ Hoài, và anh sẽ sống sót."

Thiệu Ứng Trầm nhận ra điều gì đó.

"Là cô... đã khiến Lệ Hoài nghiện ma túy, phải không?”

"Vậy nếu cô có thể làm được những điều này, tại sao còn muốn tôi trở thành thanh kiếm trong tay cô?"

Vân Mộ Kiều cười nhẹ.

"Luật sư Thiệu hiểu rồi đấy, bọn buôn ma túy khác với những tội phạm thông thường.”

"Chúng không có nhân nghĩa, không hiểu cái lý ‘bắt trùm trước’, với bọn chúng, những thứ đó không có tác dụng. Anh hiểu ý tôi không?"

Thiệu Ứng Trầm hiểu ra.

"Vậy tại sao lại là tôi?"

Vân Mộ Kiều vỗ vỗ lên áo, đứng dậy.

"Vì... anh cần một cơ hội để rửa sạch tội lỗi của mình, phải không?"

Trước khi rời đi, Vân Mộ Kiều nhắc nhở:

"Luật sư Thiệu, nếu anh không muốn trở thành thanh kiếm sắc bén này, thì hãy nhanh chóng tìm một nơi ẩn náu, sau đó tìm cách lên chuyến bay đi Nước X.”

"Đây là sự từ bi cuối cùng tôi dành cho anh."

Vân Mộ Kiều và Trì Tiện nhẹ nhàng cụng ly, mừng kỷ niệm ngày lễ tình nhân đầu tiên của họ.

Chiếc điện thoại bên cạnh sáng lên rồi lại tắt.

— Là cuộc gọi từ Lệ Hoài.

Vài lần liên tục.

Vân Mộ Kiều coi như không thấy.

Kẻ săn mồi cao cấp thường xuất hiện dưới hình thức của con mồi.

Lệ Hoài tưởng rằng là anh ta đã cướp Thiệu Ứng Trầm từ tay Vân Mộ Kiều, nhưng đâu biết rằng chính Vân Mộ Kiều đã sắp xếp cho Thiệu Ứng Trầm tự nguyện bước vào cạm bẫy của anh ta?

 

Loading...