Bạch Nguyệt Quang - Chương 257: Dù có lớn tuổi thế nào, cũng sẽ rực rỡ như hoa
Cập nhật lúc: 2025-04-28 00:51:58
Lượt xem: 13
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vân Mộ Kiều tắm xong bước ra, thấy Trì Tiện lén lút làm gì đó sau lưng mình.
Cô đi nhẹ nhàng đến sau lưng Trì Tiện, vươn cổ nhìn xem.
Bóng tối đổ xuống khiến Trì Tiện hoảng sợ, run lên một cái.
Anh quay người lại, nhanh chóng giấu tay ra sau lưng, cười ngây ngô nói: “Bảo bối, tóc vẫn còn ướt, mau ngồi xuống, để anh sấy khô cho em.”
Vân Mộ Kiều không nghi ngờ gì về sự hoảng sợ của anh.
Cô đưa tay ra: “Đưa đây.”
Trì Tiện trên mặt hiện lên vẻ hối hận, ngoan ngoãn đưa điện thoại của mình cho Vân Mộ Kiều.
Vân Mộ Kiều lại đưa tay ra lần nữa.
“Còn nữa.”
Trì Tiện cắn môi, đôi mắt ngập nước, đưa luôn cả điện thoại của Vân Mộ Kiều cho cô.
Vân Mộ Kiều nhìn Trì Tiện, người có vẻ dễ bị bắt nạt, nhẹ nhàng “chậc” một tiếng: “Đừng có dùng chiêu mỹ nam, lén lút xem điện thoại của em, có phải nghi ngờ em có gian tình bên ngoài không?”
Trì Tiện lắc đầu như cái trống lắc.
【Mình có thể một đêm bảy lần, Vân Mộ Kiều đâu cần đàn ông khác làm gì!】
Vân Mộ Kiều: “……”
“Vậy anh lấy điện thoại của em làm gì?”
Vân Mộ Kiều ngồi xuống, Trì Tiện lấy máy sấy tóc cho cô, vừa sấy vừa nhìn sắc mặt cô, trả lời: “Chỉ là gửi một thiệp mời cho bạn của Kiều Kiều, mời họ đến dự đám cưới của chúng ta.”
Vân Mộ Kiều liếc nhìn anh.
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
“Là ai?”
Người nào cần phải làm mờ ám thế này?
Cô đâu có bạn trai cũ.
Trì Tiện ấp úng: “Leo…”
Sắc mặt Vân Mộ Kiều thay đổi, nhớ lại những gì mình đã làm ở Lạc Nhật, cô vô thức cúi mắt nhìn chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay, giọng nói trở nên trầm trọng hơn.
“Anh ta à…”
“Anh muốn mời thì cứ mời đi, có gì mà phải làm mờ ám thế.”
Trì Tiện im lặng, không nói gì.
Vân Mộ Kiều điều chỉnh lại tâm trạng, cầm điện thoại lên, lướt qua tin nhắn giữa Trì Tiện và Leo, trong đó Trì Tiện đã gửi tin nhắn cho Leo từ tài khoản của cô.
Nhìn vào tin nhắn Trì Tiện gửi cho Leo, Vân Mộ Kiều: “……”
Không lạ gì khi anh ta nhìn có vẻ vụng trộm như vậy.
Quả thật xấu hổ mà!
Khi bí mật nhỏ bị phát hiện, Trì Tiện quyết định không che giấu nữa, vô liêm sỉ nói: “Kiều Kiều, anhc không thích cái người tên Lệ Hoài đó, không muốn nhìn thấy anh ta trong đám cưới của chúng ta đâu~”
【Thực ra mời Lục Cẩn đã rất phiền rồi, nếu lại phải gặp Lệ Hoài nữa… muốn đánh người quá.】
Vân Mộ Kiều vuốt tóc anh .
“Không mời anh ta thì thôi, dù sao cũng chẳng phải bạn bè. Sao không nói thẳng cho em biết, phải làm mờ mờ ám ám thế này làm gì?”
Trì Tiện gãi gãi đầu, thất vọng nói: “Cảm giác như thế rất trẻ con…”
Vân Mộ Kiều: “…… Anh nghĩ như thế thì không trẻ con à?”
Trì Tiện ngẩn người.
Như thể mới nhận ra, anh vội vàng gãi đầu, muốn che đi mặt mình.
【!!!】
【Hình như càng trẻ con hơn thì phải làm sao?】
【Xấu hổ quá…】
Vân Mộ Kiều không nghe nổi nữa, cô tự sấy khô tóc rồi tiếp tục dưỡng da.
Nhân lúc Vân Mộ Kiều đắp mặt nạ, Trì Tiện lén lút xóa tin nhắn mà Leo đã gửi cho anh trên điện thoại.
Rồi anh lại lén gửi một tin nhắn cho Cố Chính.
—— Các cổ đông của Tinh Dã sẽ có động tĩnh lớn trong thời gian tới, chú ý theo dõi.
Tin nhắn gửi đi thành công, anh theo thói quen và tự nhiên bấm nút xóa.
Lục Cẩn và Lệ Hoài đã xác định mục tiêu tiếp theo là Cố gia và Tinh Dã, điều này là điều anh dự đoán từ trước.
Vân Mộ Kiều cố tình thu hút sự chú ý của Lục Cẩn, khiến anh ta mong muốn một bước lên trời, thẳng tay nhắm vào Lục gia.
Lúc này, Lục Cẩn chưa đủ sức mạnh, chỉ có thể dựa vào Lệ Hoài.
Nhưng vào dịp Tết Nguyên Đán, anh ta đã mời các thành viên trong Lục gia đến Tân Hải tụ họp. Cảnh tượng các nhánh của Lục gia tụ tập lại vui vẻ hòa thuận, đủ để khiến Lệ Hoài cảm thấy e ngại.
Đây cũng là lời cảnh cáo của Lục Cẩn dành cho Lệ Hoài.
— “Bóng Ma” dám nhắm vào Lục gia, thì Lục gia cũng không ngần ngại lột lớp da của “Bóng Ma”!
Tuy nhiên, để duy trì sự cân bằng mong manh đó, Lệ Hoài chắc chắn phải gửi một món quà đủ lớn để xoa dịu Lục Cẩn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bach-nguyet-quang-ygqv/chuong-257-du-co-lon-tuoi-the-nao-cung-se-ruc-ro-nhu-hoa.html.]
Và món quà có thể khiến Lục Cẩn miễn cưỡng đồng ý không động tay vào Trì gia...
Chỉ có thể là Cố gia hoặc Chu gia.
Lục Cẩn không muốn để Úc Noãn Noãn rời khỏi Bệnh viện tâm thần, nên chắc chắn sẽ chọn gia Cố gia.
Đặt điện thoại xuống, Trì Tiện như không có chuyện gì xảy ra, tiến lại gần Vân Mộ Kiều, cùng nhau dưỡng da.
【Cứ phải theo kịp nhịp độ dưỡng da của Kiều Kiều, dù có già đi, mình vẫn xinh đẹp như hoa, mấy người mẫu nam 18 tuổi cũng không thể dọa mình!】
Vân Mộ Kiều nhìn anh như thấy ma: “……”
……
Đám cưới của Trì Tiện và Vân Mộ Kiều đang được chuẩn bị gấp rút.
Lệ Hoài và Lục Cẩn bận rộn gây khó dễ cho Cố gia và Tập đoàn Tinh Dã, không có thời gian tìm phiền phức với họ.
Vân Mộ Kiều tận hưởng vài ngày cuộc sống thoải mái.
Ngày 16 tháng 3.
Vân Mộ Kiều và Trì Tiện tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, ra vườn sau của Trì gia, đào một mảnh đất để trồng vài nghìn cây hướng dương kép mà Vân Mộ Kiều yêu thích.
Trì Yến Tiêu nhìn cảnh tượng thảm cỏ yêu thích của mình bị đào đi, đau lòng đến mức chân không ngừng dậm.
“Cả hai đứa sao không đi trồng ở mảnh đất khác đi, mà cứ nhất thiết phải là mảnh đất này à? Cỏ của ba! Bà còn định khi về hưu sẽ chơi golf ở đây đấy!”
Vân Mộ Kiều xoa xoa mũi, lén lút chọc vào eo Trì Tiện.
“Anh đi giải thích với ba đi.”
Trì Tiện dùng tay dính đầy đất lau mồ hôi trên trán, lớn tiếng nói với Trì Yến Tiêu, người đang cầm cuốc xẻng giúp đào hố: “Ba à, mẹ con nói rồi, chúng con chọn khu đất nào thì cứ dùng đất đó, ai không phục thì đi tìm mẹ con.”
Trì Yến Tiêu không nói gì, im lặng cầm cuốc tiếp tục đào hố.
Kế hoạch trồng vài nghìn cây của Trì Tiện có vẻ quá lớn lao, ba người làm việc vài tiếng mà chỉ như hạt mưa trên sông.
Trì Yến Tiêu xoa bóp lưng, tức giận quăng cuốc, ngồi phịch xuống đất.
Hoàn toàn không để ý đến đám bụi bặm trên đất.
Ông uống một ngụm trà lạnh, thở dốc, xua xua tay: “Hai đứa muốn làm gì thì làm, đừng kéo ta vào, tiếp tục đào đi, ta già rồi, không chịu nổi nữa.”
“Biết ngay ông già cứng đầu không đáng tin, vẫn phải tôi ra tay mới được!”
Giọng của Thôi Phương Phi vang lên từ phía sau Trì Yến Tiêu.
Trì Yến Tiêu như trẻ lại hai mươi tuổi, vươn người bật dậy như một con cá chép.
“Đừng nói bậy!”
“Anh chỉ ngồi xuống để cảm nhận nhiệt độ của đất vàng, để giao lưu cảm tình với nó thôi.”
Thôi Phương Phi nhìn ông với ánh mắt không thể tin nổi, bước sang một bên, để lộ Trần Dục Minh đang theo sau.
“Ông già rồi, không làm gì được đâu, đứng qua một bên đi.”
“Xem tôi tìm cho Kiều Kiều một người phụ việc nè, khỏe mạnh, cao ráo, dù là mặt mũi chỉ ở mức trung bình, nhưng cơ bụng, cơ ngực, cơ bắp tay đều hơn ông già ngoài năm mươi như ông nhiều.”
“Cho dù không làm việc được, đứng bên cạnh cổ vũ cũng còn dễ nhìn hơn ông.”
Trì Yến Tiêu tức giận đến mức hít mạnh một hơi, trừng mắt.
“Bậy bạ!”
“Tôi ngày nào cũng tập thể dục, chắc chắn không thua cái thằng trẻ tuổi này đâu! Không tin tôi cởi áo cho bà xem!”
Thôi Phương Phi đánh một cái vào cánh tay ông.
Nhìn sang Trì Tiện và Vân Mộ Kiều đang đứng đó đợi xem kịch: “Các con còn ở đây đấy, sao không biết xấu hổ gì vậy trời?”
“Vậy chúng ta về phòng xem đi, dù sao em cũng đã giúp 2 đứa tìm người rồi, ở đây cũng không cần anh nữa.” Trì Yến Tiêu vừa nịnh nọt khoác tay lên vai Thôi Phương Phi, vừa kéo bà về nhà.
Trần Dục Minh: “……”
Gì mà "dáng dấp chỉ tạm ổn"?
Mà anh cũng đâu phải đến đây để làm việc đâu!
Vân Mộ Kiều cười tươi như hoa, vẫy tay chào Trần Dục Minh, người đang tỏ vẻ không vui: “Anh đẹp trai, mảnh đất trước mặt anh, phải cuốc hết đấy, mau cầm cuốc lên làm đi!”
Trần Dục Minh chỉ vào mình.
“Tôi chỉ đến giúp mang đồ và nói chuyện với cô thôi, không phải đến làm việc đâu!”
Vân Mộ Kiều không thèm để ý đến sự biện hộ của anh ta.
Trì Tiện nghe thấy Vân Mộ Kiều gọi Trần Dục Minh là "anh đẹp trai", lập tức quay lại chắn trước mặt cô, ngăn không cho cô nhìn anh ta.
“Kiều Kiều, anh ta chỉ coi như tạm ổn thôi…”
Vân Mộ Kiều: “Nhưng anh ta có thể giúp chúng ta làm việc.”
Trì Tiện không đồng ý: “Anh ta chỉ tạm ổn thôi.”
Nhìn thấy cảnh tình cảm đầy ấm áp giữa vợ chồng họ, hoàn toàn không để ý đến mình, Trần Dục Minh thở dài, im lặng nhặt cuốc lên.
Anh vừa đào đất vừa di chuyển về phía vợ chồng họ, rồi khi hai người sắp sửa thân mật, anh đột nhiên lên tiếng:
“Vân Mộ Kiều, có người ở Bệnh viện tâm thần muốn gặp cô!”
Làm cả hai người hoảng hốt, đứng bật dậy.