Bạch Nguyệt Quang - Chương 259: Tôi không muốn có hối tiếc, cũng không muốn anh ấy có hối tiếc

Cập nhật lúc: 2025-04-28 00:52:58
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngày trước lễ cưới, Vân Mộ Kiều trở về căn nhà riêng ở Núi Ỷ.

Vânn gia, cô không mời ai.

Người đến giúp đỡ chỉ có vài người họ hàng xa của Kiều gia, cùng với Cố Mẫn Mẫn, Diêu Nhị và các phù dâu.

"Kiều Kiều, cái giường này đặt ở đâu vậy? Nằm lên mà cứ như nằm trên mây ấy, nhanh cho mình cái link đi!"

Cố Mẫn Mẫn nằm trên chiếc giường vỏ sò, thoải mái lăn qua lăn lại vài vòng.

"Cái này phải hỏi Trì Tiện đi, anh ấy là người nhờ người làm."

Vân Mộ Kiều nằm bên cạnh Cố Mẫn Mẫn, mặt có vẻ mệt mỏi.

"Nếu biết làm đám cưới mệt mỏi, rắc rối như vậy, mình thà không lấy Trì Tiện, làm vợ chưa cưới còn tốt hơn, năm mới cũng không cần phải về đối phó với đám họ hàng nhiều như thế."

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Cố Mẫn Mẫn cười nhẹ.

"Vậy thì nói với Trì Tiện đi, nói với mình có tác dụng gì? Hay là cậu muốn mình cướp cậu đi luôn, không cho cậu tham gia đám cưới của chính mình nữa?"

"Nếu mình thật sự làm vậy, Trì Tiện chắc chắn sẽ mang theo cái d.a.o dài 40 mét đuổi g.i.ế.c mình mất."

"Hơn nữa đám cưới của cậu, cậu đã dễ dàng rồi, mọi thứ có thể dùng tiền giải quyết đều không để cậu phải làm, cậu hãi hài lòng đi."

Vân Mộ Kiều nhắm mắt lại, vừa nghỉ ngơi vừa cười.

"Mình đâu có nói với Trì Tiện, mình đâu có ngu."

Nếu thật sự nói với Trì Tiện rằng cô hối hận khi quyết đinh tổ chức kết hôn, Trì Tiện chắc chắn sẽ khóc thành cơn sóng thần mất.

Cố Mẫn Mẫn cảm thán: "Mình đã biết từ lâu giữa cậu và Trì Tiện, kiếp này ai cũng không thể rời xa ai, chỉ là không ngờ hai người lại kết hôn nhanh như vậy, cảm giác như chúng ta còn học chung, như chuyện của ngày hôm qua."

Vân Mộ Kiều mở mắt, nhìn lên trần nhà, nơi trang trí hình sao biển.

Cô cười nhẹ, thì thầm: "Cuộc đời ngắn ngủi, mình không muốn có hối tiếc, cũng không muốn... anh ấy có hối tiếc."

Lễ cưới diễn ra khá suôn sẻ.

Ngoại trừ việc Trì Tiện khi cầm tay Vân Mộ Kiều đã run rẩy xúc động, trong lúc tuyên thệ cưới vừa khóc vừa cười, và trong lúc chúc rượu suýt nhận nhầm mẹ, thì mọi người đều rất vui vẻ, mọi thứ đều rất hoàn hảo.

Dù sao thì, trong lễ cưới này, tất cả những người cần đến đều có mặt, không có ai bị bỏ sót.

Không uổng công Vân Mộ Kiều đã đặc biệt đến thăm Lý Hành Giản trước lễ cưới.

Việc Lý Hành Giản bị đánh thành thực vật đã được điều tra từ sáu năm trước.

Chỉ có điều, những kẻ đánh người lúc ấy đã bỏ trốn tứ phía, không tìm được tung tích. Còn kẻ chủ mưu, Phương Tiêm Nguyệt, vì có tiền có thế, rất dễ dàng đè chuyện này xuống từ những tiếng kêu gọi của Cố Mẫn Mẫn và ba mẹ Lý.

Nhưng hiện tại tình hình đã khác.

Cố Thế Thừa tự lo cho bản thân chưa xong, Phương Tiêm Nguyệt bị Tuân Lộ ép buộc giam lỏng ở nhà.

Nạn nhân Lý Hành Giản đã tỉnh lại, lại có Vân Mộ Kiều làm chỗ dựa, còn có chứng cứ, những kẻ đánh người đầu tiên cũng đã quay lại Tân Hải, việc mở lại vụ án này không khó.

Không lâu sau khi Vân Mộ Kiều rời khỏi nhà Lý Hành Giản, ba của Lý Hành Giản đi làm về.

Ba người đã bàn bạc, rồi lập tức thu dọn đồ đạc, bắt taxi đến đồn cảnh sát, tìm gặp cảnh sát Hạ, người đã phụ trách vụ án này năm đó.

Sau sáu năm, Cảnh sát Hạ trở thành đội trưởng đội điều tra hình sự của Cục Công an thành phố Tân Hải.

Nhìn thấy ba người, ông không khỏi cảm thán.

Khi biết kẻ du côn Lưu Bỉnh, người đã đánh người năm xưa, xuất hiện ở Tân Hải, Cảnh sát trưởng Hạ không nói lời nào, lập tức ra lệnh cho người đến khu biệt thự nơi ba Lý làm việc và đưa người đó về đồn công an.

Lưu Bỉnh đã lang thang ở nước ngoài sáu năm, cả người đã bị tôi luyện thành một tên du côn thô lỗ, nhìn qua, anh ta đã trở thành một tên côn đồ già đời.

Ban đầu Lưu Bỉnh không chịu khai báo sự việc cố ý gây thương tích năm xưa, khiến Cảnh sát trưởng Hạ tức giận đá chiếc ghế của Trần Dục Minh trong văn phòng.

"Miệng lưỡi ba hoa, không có một lời nào là thật!"

Vì không đủ chứng cứ, Cảnh sát trưởng Hạ cũng không thể giữ Lưu Bỉnh lâu trong đồn công an.

Điều này khiến ông càng thêm sốt ruột.

Chỉ trong vài giờ ngắn ngủi, khóe miệng ông đã nổi lên một vài vết phồng rộp.

Nhưng không ngờ, qua bao nhiêu khó khăn, cuối cùng cũng có một tia hy vọng.

Hơn năm giờ sáng, khi chỉ còn chưa đầy sáu tiếng nữa là phải thả Lưu Bỉnh, anh ta đột nhiên trở nên lo âu và bất an.

Ngồi trên ghế thẩm vấn, anh ta bắt đầu phát điên.

Lão Tưởng cảnh sát có kinh nghiệm nhìn qua đã hiểu ngay chuyện gì.

"Chắc hắn đang lên cơn nghiện."

Tình trạng của Lưu Bỉnh càng lúc càng tồi tệ, miệng anh ta không ngừng lẩm bẩm: "Pheromone, tôi muốn pheromone, đưa tôi! Mau đưa tôi!"

Để có được thứ mà anh ta ao ước bấy lâu, Lưu Bỉnh, không kìm được, đã khai tất cả mọi chuyện.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bach-nguyet-quang-ygqv/chuong-259-toi-khong-muon-co-hoi-tiec-cung-khong-muon-anh-ay-co-hoi-tiec.html.]

Khi đó, Phương Tiêm Nguyệt đã nhìn thấy bọn họ đang tống tiền đòi tiền tại trường trung học mà Cố Mẫn Mẫn theo học, và đã liên hệ với họ, đưa cho họ năm mươi nghìn tệ , yêu cầu bọn họ nhất định phải làm hư Cố Mẫn Mẫn.

Sau đó, Cố Mẫn Mẫn đã được Lý Hành Giản kéo về, trở lại làm cô gái ngoan.

Phương Tiêm Nguyệt không hài lòng, đã thêm vào mười nghìn tệ, bảo bọn họ dạy cho Lý Hành Giản, người muốn cứu rỗi Cố Mẫn Mẫn, một bài học.

"Ban đầu, Phương Tiêm Nguyệt chỉ muốn lấy một cánh tay của Lý Hành Giản, để anh ta không thể tham gia kỳ thi đại học năm đó, không ngờ Lý Hành Giản lại phản kháng mãnh liệt quá, chúng tôi quá kích động, mắt đỏ ngầu.”

"Đến khi chúng tôi tỉnh táo lại, anh ta đã nằm trên mặt đất, thở ra nhiều hơn hít vào.”

"Chúng tôi còn trẻ, không muốn bị bắt đi ăn cơm tù cả đời, vì vậy đã chia mười nghìn tệ ra, rồi mỗi người chạy trốn một ngả."

Lưu Bỉnh đau đớn, nước mắt tuôn rơi.

Anh ta cúi người, cố gắng vươn cổ ra trước, cứ cào cấu vào cổ mình, dù đã bị rách da chảy m.á.u cũng không dừng lại.

"Tôi đã khai tất cả những gì tôi biết rồi, cảnh sát, xin các anh, cho tôi một chút, cho tôi một chút, xin các anh!"

Cảnh sát Hạ đã gọi điện báo cáo với cục trưởng, đồng thời thông báo cho đội chống ma túy.

Ông đã giao Lưu Bỉnh cho đội chống ma túy xử lý tạm thời.

Còn ông thì dẫn người đến Cố gia ở Núi Ỷ, đưa Phương Tiêm Nguyệt về đồn cảnh sát thẩm vấn.

Tuân Lộ thấy đội trưởng Hạ dẫn theo nhiều người và có lệnh triệu tập đóng dấu, không dám ngăn cản.

Chỉ có thể đứng nhìn bọn họ đưa Phương Tiêm Nguyệt, người có vẻ tiều tụy, rời đi.

Nhưng cô ta cũng không muốn ngồi yên chịu chết.

Cô ta lập tức liên lạc với Lục Cẩn, kể cho anh ta về việc Phương Tiêm Nguyệt bị cảnh sát đưa đi.

Lục Cẩn lúc này đang lo lắng về việc Lưu Bỉnh bị bắt.

Ngay khi nghe Tuân Lộ nói Phương Tiêm Nguyệt cũng bị đưa đi, anh ta càng trở nên bất an.

"Cô có biết vì lý do gì mà Phương Tiêm Nguyệt bị bắt không?"

Nếu xác định Phương Tiêm Nguyệt bị bắt và không thể ra được, thì mọi chuyện sẽ xong. Tuân Lộ sẽ không còn cơ hội nhốt Phương Tiêm Nguyệt lại.

Phương Tiêm Nguyệt chắc chắn sẽ tìm cách cứu Úc Noãn Noãn!

Tuân Lộ vô tội nói: "Cảnh sát chỉ nói là liên quan đến một vụ án gây thương tích, cụ thể thế nào thì không tiết lộ với tôi."

Cô ta biết Lục Cẩn còn lo hơn mình, nên cũng không vội vã.

Lục Cẩn ghét Tuân Lộ vô dụng, nhưng cũng đành bất lực, chỉ có thể nhờ Lệ Hoài giúp đỡ điều tra.

Anh ta đương nhiên cũng có cách.

Nhưng không thể phủ nhận, Lệ Hoài có nguồn tin nhanh hơn anh ta.

Chưa đầy một giờ, Lệ Hoài đã trả lời Lục Cẩn.

— Nghe nói là vì Phương Tiêm Nguyệt sáu năm trước đã thuê vài tên du côn, đánh một người đàn ông tên Lý Hành Giản thành thực vật. Bây giờ người đàn ông thực vật đó tỉnh lại và tìm được kẻ cầm đầu nhóm du côn đánh mình, nên đã báo cảnh sát, đưa tên du côn và Phương Tiêm Nguyệt vào đồn.

Lục Cẩn tức giận.

Anh ta lập tức gọi điện thoại.

“Tên du côn đó có phải tên Lưu Bỉnh không? Có phải trong số những người mà anh gửi đến đây là anh ta không?!”

Lệ Hoài lúc này đang ở đấu trường quyền anh dưới lòng đất, vừa đấu xong một trận.

Lửa giận khó khăn lắm mới dập tắt lại bị Lục Cẩn châm thêm.

Anh ta tháo găng tay, ném cho Leo bên cạnh, rồi lạnh lùng nói: “Lục Cẩn, chú ý cách nói chuyện của mình. Nếu không, tôi sẽ không ngại để anh lại nếm thử cảm giác của viên đạn đâu.”

Lục Cẩn nghĩ đến cánh tay vẫn còn đau nhức, lại nghĩ mình đang có việc nhờ vả, đành phải kiềm chế cơn giận, hạ giọng xuống.

“Bây giờ Lưu Bỉnh và Phương Tiêm Nguyệt đều đã bị cảnh sát bắt. Anh biết đấy, Lưu Bỉnh là thí nghiệm của tôi, sớm muộn gì cũng bị lộ, cảnh sát sẽ nhanh chóng chú ý đến tôi.”

“Việc này, anh nhất định phải giúp tôi xử lý gọn gàng, nếu không thì tôi và anh, chẳng ai chạy thoát đâu.”

Lệ Hoài nhận điếu thuốc từ Leo đưa, rít một hơi dài.

Cười nhạo: “Lục Cẩn, người không chạy được là anh, không phải tôi.”

Anh ta đã hoạt động trong thế giới ngầm bao nhiêu năm, chỉ là cảnh sát thành phố Tân Hải mà thôi, có thể làm gì được anh ta cơ chứ?

Lục Cẩn nghe thấy câu này, lửa giận vừa mới dập tắt lại bùng lên.

“Lệ Hoài, không có tôi, không có ‘Pheromone’, anh có thể chạy đi đâu?!

“Biết điều thì nhanh chóng giải quyết chuyện này, nếu không đừng trách tôi không nương tay!”

Ánh mắt Lệ Hoài tối lại.

Anh ta trầm giọng đáp: “Biết rồi.”

Loading...