Bạch Nguyệt Quang - Chương 266: Thông báo hệ thống: Giá trị linh hồn của kí chủ đã dưới 1%

Cập nhật lúc: 2025-04-28 00:56:37
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chiếc G-Wagon vào đến khu vực trung tâm thành phố, Vân Mộ Kiều cũng không chờ Chu Dục Bá lên tiếng.

Chỉ chú ý thấy anh ta liếc nhìn về phía sau mấy lần.

Vân Mộ Kiều ghé sát tai Trì Tiện nói: "Chu Dục Bá bị cắt lưỡi à, không nói được lời nào sao?"

Cô cố tình nói nhỏ.

Nhưng cũng không nói quá nhỏ, đủ để bốn người trong xe nghe thấy.

Hạ Tiệm không nhịn được cười khúc khích, nhưng khi Chu Dục Bá nhìn về phía mình, anh ta vội vàng ngậm miệng lại, biểu cảm nghiêm túc ngồi thẳng người, không dám liếc mắt nhìn, làm bộ là một tài xế ngoan.

"Cảnh sát Chu, có gì thì nói thẳng đi, anh là một người đàn ông thô lỗ mà cứ làm bộ điệu này, thật là xấu hổ."

Hạ Tiệm quen chiều chuộng anh ta, nhưng Vân Mộ Kiều thì không thể chịu đựng được.

Chu Dục Bá cúi đầu, đẩy gọng kính râm, giọng nói khô khan và khàn đặc.

"Xin lỗi."

Vân Mộ Kiều nghe không rõ, liền hỏi lại: "Anh nói gì cơ?"

Chu Dục Bá quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Khẽ nói: "Không có gì."

Khi Vân Mộ Kiều tưởng anh ta chỉ là bỗng dưng phát điên, thì anh ta lại mở miệng.

"Vân Mộ Kiều, cảm ơn cô.”

"Còn… xin lỗi."

Vân Mộ Kiều ngạc nhiên đến mức mặt mày biến sắc.

Chu Dục Bá đang nhìn ra ngoài cửa sổ với vẻ buồn bã, không hề thấy.

Chỉ có Hạ Tiệm là lén nhìn qua kính chiếu hậu, lại vô tình đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Trì Tiện, nụ cười vừa mới lóe lên trong mắt lại bị anh kìm lại.

Chỉ có trời mới biết, anh ta chỉ muốn trải nghiệm cảm giác lái xe sang.

Và nghe chút tin đồn về những gia đình quyền quý thôi.

Biết trước ngồi trong xe sang mà lại bị căng thẳng thế này, anh ta thà c.h.ế.t cũng không tình nguyện làm tài xế cho tên Chu Dục Bá này!

Hạ Tiệm trong lòng thầm thề.

Từ giờ trở đi,  sẽ không lái xe của Chu Dục Bá nữa!

Không, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn một cái!

Đúng là xui xẻo!

Chu Dục Bá không biết trong lòng Hạ Tiệm đang nghĩ gì.

Anh ta tự giải thích: "Có thể bắt được Lệ Hoài và bọn họ thuận lợi, phần lớn nhờ vào thông tin và chỉ điểm mà cô cung cấp, cũng nhờ có sự nhắc nhở của cô mà chúng tôi mới phát hiện ra những lỗ hổng trong sở cảnh sát, tránh được rất nhiều vòng vèo.”

"Vì vậy, cảm ơn cô!"

"Đó là trách nhiệm và nghĩa vụ của một công dân, không cần khách sáo.”

"Nhưng tôi đã nhận lời cảm ơn của anh rồi."

Vân Mộ Kiều vui vẻ nhận lời cảm ơn từ Chu Dục Bá.

Chu Dục Bá nghe thấy câu trả lời của Vân Mộ Kiều, cảm giác căng thẳng trong lòng anh ta ngay lập tức giảm bớt rất nhiều.

Sau đó anh ta nói tiếp: "Trước đây tôi đã làm rất nhiều việc sai, đã gây không ít phiền phức cho cô, nhân cơ hội này, tôi muốn nói lời xin lỗi với cô."

Vân Mộ Kiều nắm tay Trì Tiện, vô thức xoay chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út của anh.

Giọng cô bỗng trở nên lạnh lùng.

"Cảnh sát Chu, anh xin lỗi tôi làm gì? Anh không có lỗi với tôi. Anh có lỗi với chính lý tưởng và chính nghĩa trong lòng anh, với trách nhiệm và sứ mệnh của anh là một cảnh sát.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

"Vì vậy, anh không cần phải xin lỗi tôi, tôi cũng không thể tha thứ cho anh."

Chu Dục Bá siết chặt nắm tay.

Anh ta biết kết quả sẽ như vậy.

Nhưng vẫn không nhịn được mà nói ra những suy nghĩ trong lòng, một lời xin lỗi hèn mọn, hy vọng có thể làm dịu đi tâm hồn mình.

Chu Dục Bá hít sâu một hơi, còn định nói gì đó.

Vân Mộ Kiều lên tiếng cắt lời anh ta.

"Cảnh Chu nếu có thời gian, hãy về nhà ở bên gia đình nhiều hơn, không cần phải đứng trước mặt tôi xin lỗi, tìm cách gây sự chú ý.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bach-nguyet-quang-ygqv/chuong-266-thong-bao-he-thong-gia-tri-linh-hon-cua-ki-chu-da-duoi-1.html.]

"Anh chẳng quan tâm gì, tự mình sắp xếp kế hoạch giả chết, đuổi theo tội phạm, tự lập được công lớn thì có vẻ thật ngầu.”

"Nhưng họ mới là những người thực sự đau lòng."

Lòng dũng cảm vừa mới tụ lại của Chu Dục Bá như một quả bóng bị chọc thủng, anh ta xấu hổ cúi đầu.

Anh ta thì thầm: "Thôi đi.”

"Tôi còn có nhiệm vụ khác. Họ đã trải qua một lần cái c.h.ế.t giả của tôi rồi, không cần để họ tiếp tục lo lắng, có thể lại phải trải qua lần thứ hai."

Vân Mộ Kiều liếc mắt nhìn sau gáy anh ta.

"Chu Dục Bá, đây là chuyện của anh và gia đình anh, tôi là người ngoài, không tiện phát biểu gì. Nhưng với tư cách là bạn của Dục Phong, tôi hy vọng anh có thể để ý một chút đến cảm giác của cậu ấy."

Nói xong câu đó, Vân Mộ Kiều tựa vào vai Trì Tiện, nhắm mắt nghỉ ngơi, rõ ràng là từ chối tiếp tục cuộc trò chuyện.

Lời của Chu Dục Bá nghẹn lại trong cổ họng.

Cảm giác chua xót và nặng nề khiến anh ta cảm thấy bứt rứt trong lòng.

...

Trở về Tân Hải, Vân Mộ Kiều và Trì Tiện vẫn Không bỏ quyết tâm dành trọn kỳ nghỉ trăng mật.

Lịch trình của họ mỗi ngày đều đầy ắp.

Hòa nhạc, concert, kịch sân khấu...

Leo núi, lướt sóng, snorkeling...

Tô Thập An đã vài lần đến tìm, muốn làm trò nghịch ngợm để đưa họ trở lại công ty làm việc.

Nhưng mỗi lần chưa kịp nói, Trì Tiện đã túm lấy cổ áo của anh ta và ném anh ta ra ngoài.

Cánh cửa đóng "rầm" trước mắt Tô Thập An.

Anh ta cảm thấy như mình là con ch.ó bị chủ bỏ rơi.

Thậm chí anh ta đã thử gõ cửa, khóc lóc trước mắt camera điện tử, cầu xin bà chủ tốt bụng giảm bớt công việc cho anh ta.

Kết quả bị Trì Tiện vô tình đe dọa sẽ cắt thưởng vì lý do quấy rối bà chủ khi đang ngủ trưa.

Tiếng khóc của Tô Thập An ngay lập tức bị nuốt lại.

Anh ta tủi thân bỏ đi, trở về công ty làm việc muộn.

Ngày 15 tháng 5, sinh nhật của Trì Tiện.

Trì Tiện từ sớm đã từ chối đề nghị tổ chức tiệc sinh nhật.

Chỉ đơn giản tụ họp với gia đình và bạn bè, ăn một bữa cơm.

Tối hôm đó về đến khu nghỉ dưỡng Tiên Vân, Vân Mộ Kiều lấy chiếc bánh sinh nhật đặc biệt đặt làm riêng , tổ chức một buổi lễ sinh nhật nhỏ cho anh.

"Năm ngoái em định đến đúng vào ngày sinh nhật của anh để tổ chức, nhưng không ngờ ở nước Y lại mưa to, chuyến bay bị trễ, em về đến đã là chiều ngày hôm sau.

"Năm nay lại bận rộn quá, sinh nhật của anh cũng không tổ chức lớn, làm anh phải chịu thiệt thòi rồi."

Trì Tiện nhìn ngọn nến lung linh, cảm thấy có chút tủi thân.

Nhưng không phải vì không tổ chức tiệc sinh nhật.

"Nhưng khi em về nước, em bảo là vì xuân phong, căn bản không nhắc đến việc tổ chức sinh nhật cho anh."

Vân Mộ Kiều không dám nhìn thẳng vào anh.

"Đã bỏ lỡ rồi, em làm sao có thể mở miệng được? Chỉ có thể nói là em về nước vì công ty thôi.”

"Với lại, lúc đó chúng ta chưa ở bên nhau, nếu em thể hiện mình quá quan tâm anh, chẳng phải đã tạo cơ hội để anh nắm thóp em sao? em không muốn đâu!"

Trì Tiện nhìn chăm chú vào vành tai đỏ ửng của Vân Mộ Kiều, cười ngớ ngẩn.

Vân Mộ Kiều bị anh cười đến mức mặt cũng đỏ bừng, tức giận đẩy anh một cái: "Nhanh lên, ước đi rồi thổi nến đi, ngốc quá."

Trì Tiện nghe lời nhắm mắt lại, thành kính ước nguyện.

【Tôi hy vọng, Kiều Kiều sẽ mãi mãi hạnh phúc, vui vẻ, không lo âu, không bệnh tật, không tai nạn, lúc nào cũng mỉm cười...】

Chiếc đồng hồ trên tường đúng lúc chỉ đến vị trí 10 giờ.

Âm thanh cơ khí của hệ thống đặc biệt hoạt động lại vang lên.

【Hệ thống nhắc nhở: Giá trị linh hồn của kí chủ đã thấp hơn 1%.】

【Đếm ngược thời gian tiêu vong linh hồn: 20:00:00】

 

Loading...