Bạch Nguyệt Quang - Chương 8: Dọn Dẹp phần 2
Cập nhật lúc: 2025-03-23 07:42:43
Lượt xem: 2,589
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vân Cảnh Tiêu xách hai chiếc vali xuống vài bậc cầu thang, liền thở hổn hển, quát lớn phòng giúp việc ở lầu: "Tất cả đều là c.h.ế.t ? Không mau giúp một tay ?!"
Qua mười mấy giây, quản gia từ từ , giữ vẻ chuyên nghiệp, mỉm lịch sự trả lời: "Xin ông Vân, khi lên lầu dọn đồ, cô Vân đuổi tất cả chúng ."
"Và chúng là nhân viên của cô Vân, cô Vân lệnh chúng giúp đỡ, thì chúng thể hỗ trợ nữa, vali ông tự mang nhé."
Nói xong, quản gia lưng, bước về phòng .
Vân Cảnh Tiêu tức giận đến mức mặt đỏ bừng: "Vân Mộ Kiều , con ý gì ? con đuổi hết bọn họ , ai sẽ chăm sóc ?"
Lần , ông thông minh hơn, chỉ nhắc đến , nhắc đến Đỗ Văn Khanh và Vân Đóa nữa.
Vân Mộ Kiều : "Ồ, con thấy mấy năm qua ba chăm sóc quá , ai cũng thể dẫn về nhà, từ giờ công việc trong nhà sẽ giao cho ba , để ba thời gian rảnh rỗi, cứ ăn no gây rắc rối cho con."
"Ba thì thể cùng Đỗ Văn Khanh. con , nếu hôm nay ba dám bước khỏi ngôi nhà , thì đừng mong nữa."
Vân Cảnh Tiêu lập tức im lặng, dám cãi , lặng lẽ hổn hển mang vali xuống lầu.
Việc ông đuổi khỏi biệt thự Núi Ỷ , coi như là tiêu đời .
Ông bỏ nhiều công sức mới thể đây, nên thể để chính con gái đuổi khỏi nhà hôm nay.
Sau sự việc , Đỗ Văn Khanh dám gọi tài xế đưa bà nữa, tự lấy chìa khóa xe, định gara lái xe .
"Đặt xuống." Vừa cầm chìa khóa xe lên, Đỗ Văn Khanh liền thấy giọng lạnh lùng của Vân Mộ Kiều truyền tới.
Giọng của Vân Mộ Kiều nặng, nhưng Đỗ Văn Khanh giật , tay cầm chìa khóa xe cũng rơi xuống đất.
Bà hoảng hốt, dám nhặt lên, chỉ đỏ mắt Vân Mộ Kiều : "Mộ Kiều, con thích và Vân Đóa, nhưng bảo tài xế đưa chúng , chỉ là tự lái xe thôi, gì đúng ?"
"Tự lái xe thì đương nhiên là , nhưng điều kiện là bà lái xe của bà."
Vừa tài xế trả chìa khóa xe, Vân Mộ Kiều liếc qua, thấy tất cả xe đều là tên của cô.
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Chắc là trong những năm cô nước ngoài, bọn họ sử dụng xe của cô.
Thật là cho đau lòng, nhưng cũng , như thì thể trách cô quá tàn nhẫn.
"Thế nào, bà và con gái bà chỉ ăn trộm đồ trang sức của , còn lấy xe của ?"
Đỗ Văn Khanh gần như thể giả vờ tiếp , đẩy nhẹ hông Vân Cảnh Tiêu để ông giúp một câu.
Vân Cảnh Tiêu hiểu còn mặt mũi gì mặt Vân Mộ Kiều, nhưng vì vợ và con, ông vẫn kiên quyết mở miệng: "Mộ Kiều, ở Núi Ỷ bắt xe, là cho chúng mượn một chiếc xe để đưa họ , họ trả ."
Nhìn thấy dáng vẻ khúm núm của Vân Cảnh Tiêu, Vân Mộ Kiều trong lòng chút rung động.
"Thật sự lo là họ sẽ trả , dù họ cũng tiền án, ở trong nhà mà coi như của riêng của , còn nhờ cảnh sát giúp đuổi họ . Ai họ hôm nay lái xe của , cần báo cảnh sát để giúp đỡ lấy nữa ?"
Vân Cảnh Tiêu : "......"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/bach-nguyet-quang-ygqv/chuong-8-don-dep-phan-2.html.]
Đỗ Văn Khanh lập tức rơi nước mắt, kéo tay Vân Cảnh Tiêu , giọng yếu ớt: "Cảnh Tiêu, thôi mà, em và Vân Đóa bộ về cũng ."
Từ khi ngôi nhà của Vân Cảnh Tiêu , Vân Đóa giống như đánh mất sức sống, cả trở nên mơ màng, phía Đỗ Văn Khanh gì.
Vân Cảnh Tiêu chịu đựng cảnh Đỗ Văn Khanh lóc, vội vàng nắm tay bà , an ủi: "Đừng lo, sẽ để bà và Vân Đóa chịu tủi , lập tức gọi điện cho em rể , để lái xe đến đón hai con."
Vân Mộ Kiều , tò mò hỏi: "Ba, là ba xe ? Sao cho họ mượn xe của ? Hay là ba cũng lo họ mượn trả ?"
Ánh mắt của Vân Cảnh Tiêu tránh một chút: "Chiếc xe đó lái lâu , hiệu suất , bán ."
Nói đến đây, Vân Cảnh Tiêu cảm hứng, với Vân Mộ Kiều : "Bây giờ ba xe, bất tiện, con thể cho ba mượn chiếc Maybach trong gara ?"
Vân Mộ Kiều xong mà bật , gọi ông một tiếng ba, ông run lên.
Cô thở dài, : "Chiếc xe đó là quà mà tặng cho ba, ba còn cần, chắc cũng thích chiếc xe con tặng cho ba . Vậy thì, khi ngoài, tự bộ , đỡ kén chọn."
Vân Cảnh Tiêu : "......"
Làm cho Vân Cảnh Tiêu cứng họng, Vân Mộ Kiều bắt đầu đuổi Đỗ Văn Khanh và Vân Đóa ngoài: "Mọi thứ dọn xong ? Mau , đừng đây gì nữa."
Đỗ Văn Khanh tức giận đến mức giậm chân, run rẩy bỏ .
Vân Cảnh Tiêu vội vàng đẩy vali theo , Vân Mộ Kiều lên tiếng: "Ba, ba chắc chắn là đưa họ ?"
Vân Cảnh Tiêu nhớ những gì Vân Mộ Kiều , một chân chuẩn bước khỏi cửa liền do dự.
Ông Đỗ Văn Khanh, đang trong sân, hai mắt đầy nước mắt, khổ sở : "Văn Khanh, xin , chỉ thể đưa hai con đến đây thôi. Anh sẽ gọi điện cho em rể , đảm bảo để hai con đợi lâu."
Đỗ Văn Khanh cũng Vân Cảnh Tiêu rời khỏi biệt thự Núi Ỷ, bà rõ ràng, một khi họ rời khỏi đây, sẽ cơ hội nữa.
Câu "giữ núi xanh, lo củi đốt" đúng với cảnh của họ. Chỉ cần Vân Cảnh Tiêu còn ở đây, một ngày nào đó họ sẽ trở .
Đỗ Văn Khanh môi run rẩy lời tạm biệt với Vân Cảnh Tiêu , tự xách vali, cùng Vân Đóa ở sân .
"Khu vườn cũng là của !" Vân Mộ Kiều nâng cao giọng nhắc nhở.
Đỗ Văn Khanh còn giữ vẻ mặt "bạch liên hoa" nữa, kéo vali , tức giận dẫn Vân Đóa ngoài cổng, bước đường lớn.
Vân Mộ Kiều hài lòng, thấy Vân Cảnh Tiêu gọi điện cho đến đón Đỗ Văn Khanh và Vân Đóa, cô thêm gì, chỉ cảm ơn ba đội cảnh sát Chu, nhờ họ vất vả một chút, để thông tin liên lạc, dậy tiễn họ cửa.
Khi , cô đúng lúc thấy Đỗ Văn Khanh và Vân Đóa đang đợi đến đón.
Cả hai mặc váy ôm sát, giày cao gót, trang điểm kỹ càng giống như nghỉ dưỡng.
giờ đây, khi thẳng mặt Vân Mộ Kiều , họ như những con ch.ó đuổi khỏi nhà.
Vân Mộ Kiều liếc mắt qua, vội vàng bước nhà.
Vở kịch vẫn kết thúc !