2.
 
Sau đó, “chiến tích” của Trương Diệu Khả nhanh chóng lan truyền khắp đám con gái trong trường. Những  ở phòng khác còn trút giận lên đầu bọn  – ba đứa ở chung phòng với cô , giọng điệu cực kỳ móc mỉa,  mấy dễ :
 
“Ui chao,   mấy  ở cùng phòng với tiểu công chúa đó ? Vậy thì... chậc chậc, chúc may mắn nha!”
 
Vương Hân –  nóng tính nhất phòng –  ít  suýt bùng nổ vì mấy trò quá quắt của Trương Diệu Khả, nhưng  nào cũng  trưởng phòng  tính Trần Đình Đình  sức can ngăn:
 
“Thôi mà, nhịn một chút , dù  cũng ở chung phòng với Diệu Khả, cố gắng hòa thuận một chút.”
 
Dưới ảnh hưởng của Đình Đình, cộng thêm việc   cũng lo lắng cho sức khỏe của Trương Diệu Khả, nên vẫn luôn cố gắng nhường nhịn và giúp đỡ cô  trong khả năng  thể.
editor: bemeobosua
 
 ai ngờ, Trương Diệu Khả  xem tất cả sự tử tế của bọn  là chuyện đương nhiên!
 
Cô  ngày càng quá quắt, chẳng coi ai  gì: tự tiện dùng đồ sinh hoạt của , ngang nhiên bóc hàng online  khác mà  một lời hỏi, còn thản nhiên mặc thử quần áo của  như đồ của .
 
Và  , cô   đụng tới giới hạn cuối cùng của .
 
Cái váy đó   đồ bình thường. Nó là món quà  tự thưởng cho   hai tháng  thêm cực nhọc mùa hè, nhịn ăn nhịn tiêu mới mua nổi. Đó là món quà trưởng thành của .
 
 còn  kịp mặc một  nào,  mà giờ  thấy nó...   Trương Diệu Khả!
 
Lửa giận trong  bốc ngùn ngụt.   thẳng  cô , ánh mắt sắc như dao, giọng cũng cao hơn hẳn:
 
“Trương Diệu Khả, ai cho  bóc hàng của ? Ai cho  tự tiện mặc đồ của  hả?”
 
 lúc đó, Vương Hân với Trần Đình Đình cùng bước  phòng. Trương Diệu Khả liền đổi sắc mặt trong tích tắc,   vẻ đáng thương:
 
“Tớ chỉ  bụng bóc hộ thôi mà,    Mặc Mặc  giận  chứ? Thôi ,   tớ  bóc nữa,  …”
 
Vương Hân với Đình Đình liếc  một cái,  ai lên tiếng bênh ả. Đình Đình là  mở lời :
 
“Mặc Mặc,  với Diệu Khả xảy  chuyện gì ?”
 
 chỉ thẳng  cái váy đang còn nguyên   Trương Diệu Khả, đem  bộ sự việc kể  rõ ràng.
 
Vương Hân tinh mắt liền chỉ  vết son dính  váy, hỏi :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ban-cung-phong-gia-tao-cua-toi/chuong-2.html.]
 
“Ơ,   cái váy    vết son? Diệu Khả,   đấy ?”
 
Trương Diệu Khả bĩu môi, mặt  chút áy náy:
“Tưởng chuyện gì to tát, chỉ là vết son thôi mà? Giặt cái là sạch, cần gì   lớn chuyện như ?”
 
“Với ... Lâm Mặc ,  nặng cả trăm ký  nhỉ? Mặc váy  gì cho   chê ?”
 
  tới đó thì đầu   bốc khói:
 
“ khỏe mạnh,  thấy  mặc váy  vấn đề gì. Cậu  đủ tư cách để đánh giá ngoại hình .”
 
“Còn cái váy  hả, giá bốn triệu rưỡi! Cậu bóc hàng của  thì thôi , còn mặc   bẩn mà chẳng  một lời xin . Vậy ,   cần nữa,  đền tiền .”
 
Trương Diệu Khả trợn tròn mắt:
 
“Bốn triệu rưỡi?! Cậu   ăn cướp luôn cho ? Với cái size “mập địt” ,   mặc   đường !”
 
 chỉ  cái hộp in logo rõ rành rành: SHUSHU/TONG.
 
“Cái brand    mà,  còn thấy  lướt xem review nó  Xiaohongshu (Tiểu Hồng Thư - một phương tiện truyền thông xã hội và nền tảng thương mại điện tử của Trung Quốc) mấy hôm  đấy. Giá cả    bịa.”
 
“ cũng  lịch sử mua hàng,  thì  gửi luôn cho  coi.”
 
Vương Hân từ đầu   ưa nổi Trương Diệu Khả, bèn lạnh lùng buông một câu:
 
“Ra là   ‘giúp bóc hàng’, mà là ‘ăn cắp hàng’ hả?”
 
Trần Đình Đình đẩy kính mắt, gật đầu :
 
“Không hỏi ai mà lấy thì là trộm cắp đấy, Diệu Khả. Hôm nay đúng là  sai thật. Nếu Mặc Mặc báo lên giáo vụ, thì  chắc chắn sẽ  kỷ luật đó.”
 
Trương Diệu Khả   xòe  lịch sử đơn hàng, thấy cả hai bạn cùng phòng đều  bênh , thì mắt đỏ hoe.
 
Cuối cùng, cô   móc từng đồng gom góp từ WeChat, Alipay... chuyển cho  đủ bốn triệu rưỡi. Trước khi chạy khỏi phòng, ả còn để  một câu yếu ớt:
 
“Mấy  đều cô lập ...”
 
Chẳng ai trong bọn  thèm quan tâm. Trương Diệu Khả vốn dĩ chẳng  lòng con gái trong trường.  đó là do chính ả tự chuốc lấy chứ ai ép?