Ngày hôm ,  nhận  một lá thư từ Kỷ Diễn, gửi từ trại giam.
 
“Khương Tảo,  lâu  gặp.
 
Mấy ngày nay trong tù,   nghĩ  nhiều. Anh  quá nhiều điều   với em,    bao nhiêu bức thư, nhưng tự    thì thấy nực , nghĩ rằng em cũng chẳng  , thế là   xé chúng .
 
Dạo    mơ về quá khứ. Anh mơ thấy sinh nhật của  năm đó, khi   vỡ chiếc bình yêu thích của cha. Em rõ ràng cũng  sợ, nhưng vẫn   nhận tội   và  phạt quỳ.
 
Anh còn mơ về nụ hôn đầu tiên của chúng .
 
Thực , nụ hôn   chỉ để chọc tức Cố Tử Cầm, mà còn là sự chuẩn  kỹ lưỡng từ lâu của . Đến bây giờ  mới nhận , thực    yêu em từ  đó, chỉ là lúc   quá ngu ngốc,  hiểu rõ cảm xúc của .
 
Anh  hề yêu Cố Tử Cầm nhiều như  tưởng. Anh chỉ thấy cô  xinh , xuất sắc,  thể khiến  tự hào khi đưa  ngoài. Nếu  cần tìm một cô bạn gái, thì cô  sẽ là  xứng đáng. Tình cảm của  với cô , giống như việc  thích một chiếc đồng hồ, một chiếc xe;  là loại  nhất, phù hợp nhất với .
 
Khi cô   ,  chỉ vì  cam lòng  bỏ rơi mà tiếp tục mối quan hệ với cô . Lúc đó,  còn tưởng đó là tình yêu.
 
Anh   yêu em từ khi nào ? Đó là  đầu tiên  về nhà  khi chúng  chia tay.
 
Căn nhà trống rỗng, tối đen và lạnh lẽo, khiến  bỗng hoảng sợ. Anh gọi lớn tên em.
 
Em đáng lẽ  ở đó, vì em luôn ở đó. Bất cứ khi nào  gọi, em sẽ xuất hiện.
 
  đó, em  xuất hiện.
 
Đó là  đầu tiên  thấy sợ hãi.
 
Anh chợt nhận    đ.á.n.h mất điều gì đó  quan trọng.   vẫn  chịu thừa nhận. Suốt mười mấy năm qua, em luôn chiều chuộng ,  bao giờ giận dỗi, dù   gì, em cũng luôn tha thứ. Anh nghĩ em sẽ  bao giờ rời bỏ , sớm muộn gì em cũng  .
 
Vì   tức giận, dẫn Cố Tử Cầm  nước ngoài, mong rằng em cũng sẽ  cảm giác sợ hãi mà  từng trải qua. Anh nghĩ rằng như thế, em sẽ  về.
 
   ngờ,   em thật sự   .
 
Anh tự lừa  rằng em  thể rời xa , rằng chúng   gắn bó với  quá lâu, đời sống của chúng   hòa lẫn  , em  thể nào thoát .
 
Cho đến khi   em  bạn trai mới.
 
Các   con.
 
Rồi các  kết hôn.
 
Anh cuối cùng  sụp đổ.
 
Lúc đó,  mới hiểu rằng   thể rời bỏ là .
 
Anh nghĩ,   cần lòng tự trọng,  cần danh dự nữa. Anh chỉ cần em  về.
 
Anh  nhớ hôm đó   uống bao nhiêu, chỉ nhớ là  lái xe  nhanh. Gió và mưa đập  mặt,   chẳng cảm nhận   đang  nữa.
 
Khoảnh khắc va chạm  đau,     khi c.h.ế.t,   sẽ thấy  cả cuộc đời, những ký ức lướt qua như một thước phim.
 
Và đúng là   thấy chúng.
 
 trong tất cả những thước phim , đều  em.
 
Lần đầu tiên em đến nhà , khuôn mặt hoảng sợ của em.
 
Lần  bỏ con rắn  chăn của em, em sợ đến mức rơm rớm nước mắt nhưng vẫn  dám nổi giận.
 
Nụ hôn đầu của chúng , vẻ mặt ngạc nhiên của em.
 
Khi em  thấy  và Cố Tử Cầm bên , ánh mắt đau đớn của em.
 
Thật kỳ lạ,  tưởng rằng   quên hết những điều đó.
 
 khi nhớ , tất cả đều rõ ràng như thể em vẫn đang ở bên cạnh, cùng  trải qua cả cuộc đời.
 
Sau đó,  tỉnh .
 
Lúc tỉnh dậy,  luôn cảm thấy em nên ở bên cạnh, nhưng khi với tay, chỉ  một  trống lạnh lẽo.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ban-trai-cu-mat-tri-nho-toi-tim-toi/chuong-10-het-truyen.html.]
Mọi   rằng   mất trí nhớ. Anh   nữa, nhưng  một điều  luôn chắc chắn:    gặp em, và  sẽ sớm gặp em thôi.
 
Anh  bay suốt đêm trở về nước. Anh   với em rằng  yêu em, rằng chúng  hãy   từ đầu. Anh sẽ  bao giờ  tổn thương em nữa.
 
 khi   thấy em, tất cả những gì    đều biến mất.
 
Trông em thật hạnh phúc.
 
Em  em  kết hôn,  con .
 
Em  đứa bé   của , mà là của  đàn ông khác.
 
Đột nhiên,  thấy  thứ thật nực .
 
Chúng   ở bên  suốt bao nhiêu năm, cuộc đời chúng   hòa  một,  mà bây giờ em   em    rời bỏ  và bước  cuộc đời của một  khác.
 
Lúc đó,   giận dữ  buồn bã khi nhận  rằng,   thể  gì để ngăn em .
 
Có một khoảnh khắc,  thậm chí còn ước rằng em c.h.ế.t .
 
Nếu em c.h.ế.t, em sẽ  thể  những lời như thế. Em cũng sẽ  rời bỏ , chúng   thể cùng c.h.ế.t, và  bao giờ chia lìa nữa.
 đến giây phút ,  nhận    thể  tay.
 
Trước khi mất  ý thức,  chỉ  một suy nghĩ duy nhất.
 
Nghe thật nực , nhưng  bỗng nghĩ rằng, nếu em  c.h.ế.t,  thà để em sống  bên cạnh một  khác.
 
Ít , như ,  vẫn còn  thể gặp  em.
 
Dù  ở bên cạnh em  còn là  nữa.
 
Khương Tảo, em hỏi   hối hận .
 
Em   rằng   hối hận đến đứt từng khúc ruột suốt bao đêm ngày.
 
Chị ơi,  sẽ cải tạo , cố gắng   ngoài sớm.
 
Nếu  đối xử   với em, thì hãy đợi  .
 
Nếu  đối xử  với em, thì hãy quên  .
 
Đừng bao giờ nghĩ đến , kẻ chỉ mang  tổn thương cho em, thêm nữa.
 
Chúc em hạnh phúc.
 
Dù hạnh phúc đó   do  mang đến.
 
Kỷ Diễn.”
 
  xong bức thư, bỗng cảm thấy cay cay nơi khóe mắt, một nỗi chua xót dâng trào, khó diễn tả thành lời.
 
Mạnh Tắc An ôm con gái bước , gọi :
 
“Niếp Niếp    Disneyland,  cũng rảnh cuối tuần ,  mai   nhé?”
 
Thấy   trả lời,  bước tới, liếc  tờ giấy  tay   hỏi:
 
“Cái gì ?”
 
 nở một nụ  nhạt, xé nát bức thư và ném  thùng rác.
 
“Không  gì, chỉ là rác thôi.”
 
“Vậy mai   Disneyland nhé.”
 
Tình yêu đến muộn chẳng đáng giá, những tổn thương mà Kỷ Diễn để  cho   thể nào chữa lành chỉ bằng vài lời . Anh  chỉ  đúng một điều.
 
 sẽ sống hạnh phúc.
 
Và hạnh phúc , sẽ  bao giờ  liên quan đến  .