nhịn , mỉa mai đáp :
 
“Vâng, 26 tuổi , quả thật là ‘nhỏ dại’.”
 
“Con  chồng,  con,   nghĩ con cần   lắm !”
 
“Anh   t.a.i n.ạ.n cũng   do con, mất trí nhớ cũng    của con. Nếu    trông   , mà chỉ  tìm đến con, chẳng  là vì    rõ     lời, nên chỉ dám đến đè nén con – cái  yếu thế hơn ?”
 
Cha Kỷ lập tức quắc mắt, lạnh lùng :
 
“Con ăn  kiểu gì ?  là đồ vô ơn.”
 
 chẳng  đôi co thêm,   định rời .  Cố Tử Cầm  gọi với theo.
 
Cô  siết chặt nắm đấm, lớn tiếng :
 
“Khương Tảo, cô   tại  Kỷ Diễn  gặp t.a.i n.ạ.n ?!”
 
“Anh   tin cô kết hôn, tâm trạng tồi tệ nên mới uống rượu, đua xe  gặp tai nạn! Tất cả chuyện  chẳng  là vì cô ?!”
 
   đầu , chỉ đáp:
 
“Không liên quan đến , cũng   do  ép buộc  .”
 
 khi   định đẩy cửa  ngoài, bỗng khựng , vì nhận  Kỷ Diễn đang  ngay  cánh cửa,     đó bao lâu .
 
Anh  cầm  tay món quà dành tặng , các khớp ngón tay nắm chặt đến mức trắng bệch.
 
Anh    một lúc lâu,  bỗng nhiên bật :
 
“Khương Tảo, em  đúng,  liên quan gì đến em.”
 
Sau đó,   bước  trong nhà, gương mặt tái xanh. Anh lạnh lùng  với Cố Tử Cầm:
 
“Ai cho cô đến đây?”
 
Mắt Cố Tử Cầm đỏ lên, nhưng cô  vẫn cố c.ắ.n môi,  để nước mắt rơi xuống.
 
“Kỷ Diễn, chúng   đính hôn . Vậy bây giờ   về tìm cô  là  ý gì chứ?!”
 
Kỷ Diễn im lặng một lúc,  :
 
“Hủy hôn .”
 
Cả căn phòng lập tức rơi  bầu  khí ngột ngạt.
 
Vài giây , cuối cùng Cố Tử Cầm cũng  chịu  nữa, bật , giọng cô  nghẹn ngào:
 
“Kỷ Diễn,  điên  ?!”
 
“Tại   hủy hôn? Chẳng lẽ vì cô  ư?”
 
Kỷ Diễn  vẻ mất kiên nhẫn:
 
“Vì    kết hôn với cô. Anh   với cô , đừng đến tìm cô .”
 
Cố Tử Cầm hét lên trong tuyệt vọng:
 
“Thế thì em    đây?!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ban-trai-cu-mat-tri-nho-toi-tim-toi/chuong-5-ban-trai-cu-mat-tri-nho-toi-tim-toi.html.]
 
“Vị hôn phu của em bay nửa vòng Trái Đất chỉ để tìm  phụ nữ khác,    xem, em    đây hả Kỷ Diễn?!”
 
Kỷ Diễn  trả lời, chỉ tiện tay ném món quà lên bàn  mặt  , gương mặt vẫn lạnh lùng, thờ ơ.
 
“Chuyện của con,   đừng  xen .”
 
Kỷ Diễn  khẩy, như thể tự giễu chính :
 
“Khương Tảo  đúng, chuyện   liên quan đến cô .”
 
“Chính  bám lấy cô ,  đáng đời.”
 
Mẹ Kỷ tức giận đến run rẩy, môi mím chặt, ngón tay chỉ thẳng  :
 
“Biết thế ngày đó thà để mày c.h.ế.t trong trại trẻ mồ côi còn hơn! Tốt bụng đưa mày về nhà, kết quả là  cả nhà tao đảo lộn!”
 
“Chẳng  tại mày quyến rũ nó lúc nó còn trẻ,  hiểu chuyện, nên mới thành  thế !”
 
 nhắm mắt . Dù  ơn nhà họ Kỷ vì  nhận nuôi , nhưng từ nhỏ đến lớn, bất cứ khi nào Kỷ Diễn gặp rắc rối, bố  Kỷ luôn đổ  lên . Họ tự hào là  thuộc tầng lớp thượng lưu,  bao giờ sử dụng bạo lực  mắng chửi.  cách  thượng lưu  tổn thương  khác thì càng tàn nhẫn hơn. Họ hiểu  rõ  thế nào để khiến  cảm thấy nhục nhã.
 
Khi  còn nhỏ, họ thường bắt  quỳ gối  mặt khách. Khi khách hỏi han, họ sẽ mỉm  mà đáp:
 
“Chúng   lòng  nhận nuôi nó, nhưng nó  nhiều tâm tư quá, chúng  cũng hết cách.”
 
Kỷ Diễn chẳng bao giờ sai. Nếu  chuyện gì xảy , đó chắc chắn là  của .
 
 bỗng thấy mệt mỏi, định rời  thì chuông cửa reo lên. Người giúp việc  mở cửa, và thật bất ngờ,    cửa là Mạnh Tắc An trong bộ vest chỉnh tề.
 
 tròn mắt ngạc nhiên:
 
“Anh—?”
 
Anh bước tới, đặt món quà  tay xuống bàn:
 
“Sinh nhật của bác gái,  bậc hậu bối,    thể  đến thăm chứ?”
 
Ánh mắt  quét qua căn phòng, dù nụ  vẫn hiện hữu, nhưng khí chất lạnh lẽo của  khiến cả  gian chùng xuống.
 
“ đến  đúng lúc ?”
 
Bố Kỷ vội  dậy, nét mặt bỗng chốc  đổi, đầy vẻ niềm nở:
 
“Đến  đúng lúc,  đúng lúc, mời  .”
 
Gia thế nhà họ Mạnh vượt xa nhà họ Kỷ,  mặt Mạnh Tắc An, bố  Kỷ  dám tỏ vẻ cao ngạo. Bố Kỷ liền nở nụ :
 
“Đến chơi mà còn mang theo quà cáp, khách sáo quá.”
 
“Trước đây nhờ  giúp đỡ, mảnh đất ở ngoại ô mới thuận lợi. Không  khi nào chúng   thể ký hợp đồng?”
 
Mạnh Tắc An mỉm , kéo lỏng cà vạt, ánh mắt sắc bén:
 
“ nghĩ mảnh đất đó  phù hợp với nhà họ Kỷ.”
 
“Trước khi các vị học cách tôn trọng vợ , hãy tạm dừng  hợp tác .”
 
Bố Kỷ lập tức biến sắc,  Kỷ cũng vội vàng  dậy, gượng gạo  xòa: