Mối tình thầm lặng từng  thấy ánh mặt trời , cuối cùng cũng âm thầm tan biến trong màn đêm tĩnh lặng.
  gào , cũng chẳng vật vã, chỉ là sợi dây luôn căng chặt trong đầu vì , bỗng chốc  buông lỏng.
Hôm ,    ở góc quen thuộc nữa mà cùng bạn cùng phòng  lên hàng ghế phía .
Đây  lẽ là  đầu tiên   gần đến thế trong tiết học của Tống Kỷ Dương.
 khi chuông vang lên,  bước   là… thầy Dương.
Tay đang cầm bút khựng ,  ngẩn  mất một lúc. Bên tai chợt vang lên giọng  của Tống Kỷ Dương  tối qua.
Thì , thời gian dạy  của …  kết thúc .
Trà Đá Dịch Quán
Thầy Dương là một ông chú nhỏ vui tính, hài hước, thi thoảng   tiếng  rộ lên trong lớp.
  vẫn thường vô thức nhớ về hình ảnh Tống Kỷ Dương  giảng bài,    tiếng  lác đác  kéo về hiện thực.
Cảm giác như  từ một thế giới khác  kéo trở ,  thứ xung quanh  quen thuộc  xa lạ.
Từ tiết học hôm đó,   bao giờ  cuối nữa, mỗi buổi học đều chủ động chăm chú  giảng, ghi chép đầy đủ, nhưng cũng  còn  gọi lên trả lời câu hỏi  nào.
Không  từ khi nào, Từ Lâm bắt đầu  ở hàng chéo phía  , mà từ đó trở ,  cũng  bao giờ  đầu  nữa.
Lần nữa bước chân  thư viện, cảm giác như    lâu .
Lần cuối cùng  thường xuyên tới đây là khi Từ Lâm chuẩn  thi một cuộc thi tiếng Anh,   cùng   tới ôn bài mỗi ngày, kéo dài suốt nửa năm.
Chớp mắt,  chuyện đều  khác xưa.
Ngồi  vị trí quen thuộc,  xuống từ ô cửa sổ, thấy một nhóm  mặc âu phục đang  về phía hội trường học thuật bên cạnh.
Chiều muộn chuẩn  về thì trời bất chợt đổ mưa.
  ở cửa chờ một lúc, thấy mưa   dấu hiệu ngớt, bèn ôm đầu định lao  ngoài.
Vừa mới bước một chân , cánh tay  nhẹ nhàng kéo ,  đầu là một chiếc ô màu đen xuất hiện.
Mọi âm thanh xung quanh như chợt lặng , bên tai chỉ còn tiếng mưa rơi rì rào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ban-trai-npc-cua-toi/chuong-08-bat-dau-tu-doan-ket.html.]
Tống Kỷ Dương mặc một bộ vest chỉn chu, thắt cà vạt sọc xanh, sống mũi cao thẳng vẫn đeo chiếc kính  gọng quen thuộc.
“Thầy… Thầy Tống…”  vẫn đang ôm đầu, khi  thấy  thì vô cùng ngạc nhiên.
Anh cúi đầu, nhẹ nhàng bật :
“Chào em, học viên cao học ngành Hóa học biển – Tống Kỷ Dương.”
 ngơ ngác ngẩng đầu  , trong đầu chỉ vang lên câu  khi xưa của :
“Nếu    là giáo viên thì ?”
Thì …  thật sự   giáo viên.
“Đừng ngơ  nữa, ô cho em.” Nói   đưa ô về phía .
 theo phản xạ đón lấy,  ngược  hỏi:
“Thế còn  thì ?”
Anh chỉ về phía đám  mặc đồ giống   xa:
“Đi cùng họ.”
Toàn bộ quá trình  như phản ứng chậm nửa nhịp, nhưng  khi rời   vẫn  quên hỏi   trả  ô.
Anh :
“Ngăn tủ  7, ngoài phòng  tầng 3.”
Vị trí …
 hình như… nhớ  . Nhớ  chuyện một năm , cùng địa điểm , cùng thời tiết ,   vội vàng cho một bạn mượn ô,  nhân cơ hội chui  ô của Từ Lâm.
Khi   bạn  cũng hỏi :
“Trả ô ở ?”
  :
“Ngăn tủ  7, ngoài phòng  tầng 3…”